Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1203: Kẻ có địa vị cấp cao

Chương 1203: Kẻ có địa vị cấp caoChương 1203: Kẻ có địa vị cấp cao
"Nà ní?" Lữ Thiếu Khanh ngây dại, đây không phải tổng bộ tổ chức Thí Thần thì là gì?
Từ lúc Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy địa đồ này hắn đã vô thức cảm thấy hẳn là tổng bộ tổ chức Thí Thần.
Dù sao, dựa theo tính tình của tiểu đệ Tử Quỷ và cốt truyện bình thường thì ngọn núi đó, tòa thành trì đó không phải tổng bộ tổ chức Thí Thần thì chẳng còn gì để nói nổi.
Kết quả, thế mà không phải?
Nói đùa cái gì vậy, giờ ngay cả địa đồ cũng không đi theo cốt truyện bình thường sao?
Lữ Thiếu Khanh hồ nghi dò xét Lận Vũ từ trên xuống dưới một lượt: "Không phải tổng bộ tổ chức Thí Thần thì là cái g?
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy Lận Vũ đang lừa hắn.
"Lớn tuổi vậy rồi, nói dối không tốt đâu."
Lận Vũ muốn thổ huyết, mọe nó ai nói dối ngươi chứ?
Cần thiết không?
Ông ta chậm rãi lắc đầu: "Ta có thể khẳng định với công tử chỗ đó không phải tổng bộ tổ chức Thí Thần chúng ta."
"Cụ thể là nơi nào, xin thứ cho ta không thể nói với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, xem ra còn khó hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Ngẫm nghĩ, hắn tiếp tục hỏi: "Nếu như ta muốn đi nơi đó, có biện pháp nào không?"
Lận Vũ càng thêm cảnh giác, ánh mắt thậm chí trở nên sắc bén: "Mộc công tử, ngươi muốn làm gì?"
Ngữ khí đã trở nên không còn thân mật, tựa như đó là vảy ngược, không thể đụng vào.
"Ta chỉ hỏi vậy thôi." Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay bày tỏ mình không ác ý, trên mặt lộ ra tia thành khẩn: "Ngươi nhìn ta cái gì, ta giống người xấu sao?"
Lận Vũ nhìn ánh mắt chân thành của Lữ Thiếu Khanh, ông ta lắc đầu: "Mộc công tử không giống người xấu, nhưng đó là nơi công tử không thể đi."
"Vì sao không thể đi?" Lữ Thiếu Khanh không vui: "Hẳn là chỗ đó bài xích soái ca đúng không?”
"Soái ca không được phép vào đúng không?"
"Nếu là như vậy, ta không đi không được." Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình, giống như muốn đi uốn nắn cách làm sai lầm của những người này.
Lận Vũ bất lực chửi thề.
Còn soái ca, soái ca như kiểu ngươi không phải nhiều, nhưng cũng không ít.
Tu tiên, có ai không phải soái ca chứ?
Cho dù Lữ Thiếu Khanh nói như thế nào, Lận Vũ cũng không chịu lộ ra chút †in tức liên quan đến chỗ kia.
"Mộc công tử, chỗ đó ta sẽ không, cũng không thể nói cho ngươi."
Đây là câu trả lời của Lận Vũ.
Lữ Thiếu Khanh trầm mặc một hồi, hắn chỉ có thể hỏi: "Đại trưởng lão các ngươi có biết không?" "Có phải cần được đồng ý của ông ấy mới có thể đến chỗ đó?"
Lận Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng gật gật đầu: "Không sai, nếu như đại trưởng lão đồng ý, ngươi có thể đi."
"Nhưng, chỗ đó, ta khuyên ngươi không nên suy nghĩ nhiều."
"Đại trưởng lão không thể đồng ý cho ngươi đến."
Tiêu Y nghe vậy không kìm được chen vào nói: "Vì sao? Chỗ đó quan trọng lắm sao?"
"Rất quan trọng!" Giọng điệu Lận Vũ vô cùng nghiêm túc.
Dừng lại một chút, ông ta ngẫm nghĩ, để cho Lữ Thiếu Khanh thấy tâm quan trọng của nơi đó, ông ta bổ sung thêm một câu: 'Việc này liên quan đến hi vọng cuối cùng của nhân tộc." Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, đã liên quan đến hi vọng cuối cùng của nhân tộc thì cắn còn hỏi cái quái gì nữa.
Vừa nghe đã biết là nhân vật cấp cao rồi.
Móa nói
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, hơi muốn chửi thề rồi.
Chuyện này là sao.
Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như không phải chỗ đặc biệt thì sẽ không bị tiểu đệ Tử Quỷ nhìn trúng.
Giờ Lữ Thiếu Khanh rất muốn đi hỏi tiểu đệ Tử Quỷ, có hướng dẫn hay chỉ lối gì đó không, để hắn tự đi tìm là được.
Giờ như đụng phải đinh ở chỗ Lận Vũ, xem ra nhất định phải đi tìm đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, gia gia của Tương Ti Tiên sao? Đây không phải nhân vật cấp cao thì là gì?
Tôn hại Hóa Thần hậu kỳ, đánh nhau, một ngón tay cũng có thể nghiền chết tồn tại như hắn.
Cho dù hắn tìm hiểu phù văn màu xám, tạo nghệ màu trắng đột nhiên tăng mạnh, nhưng muốn giao thủ với một vị Hóa Thần, vẫn nên tỉnh táo đi.
Nhưng, không đi tìm Tương Ti Tiên gia gia thì hắn không thể nào tìm được chỗ kia.
Hắn lại không cam tâm.
Tiêu Y nhìn thấy dáng vẻ ôm đầu rất phiền não của Lữ Thiếu Khanh, nàng tri kỷ an ủi: "Nhị sư huynh không cần phải để ý đến hắn, chúng ta từ từ tìm."
Sau khi nói xong, còn liếc Lận Vũ một cái, rất muốn đuổi ông ta xuống thuyền. Hừ, uổng cho ta trước đó còn lo lắng cho lão gia gia ông, hi vọng hai vị sư huynh ta đi cứu ông.
Cứu được ông rồi, ông cũng nói cần xông pha khói lửa gì đó cũng không từ, kết quả là vậy đấy.
Quá đáng ghét.
Lận Vũ nghe vậy, lúc này mừng rỡ, vui vẻ, hình tượng cao nhân lão gia gia cuối cùng cũng có cơ hội ngóc đầu rồi.
Ông ta mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, mây trôi nước chảy: "Cái chỗ đó, các ngươi tìm cả một đời cũng tìm không thấy."
Nếu như dễ dàng bị tìm thấy như vậy thì còn có thể được xưng là nơi hi vọng cuối cùng của nhân tộc sao?
Các ngươi à, còn quá trẻ.
Không biết có một vài chuyên không phải nói làm là có thể làm được.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy đầu càng đau hơn.
Lận Vũ nói như vậy, chứng tỏ chỗ đó không phải bị trận pháp giấu đi thì cũng bị xách đến trong không gian nào đó.
Mấy nơi ấy, không phải nói tìm là có thể tìm được
Không có người quen dẫn đường, đúng như lời Lận Vũ nói, tìm cả một đời cũng không tìm thấy.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, đứng dậy, vẻ mặt lộ vài phần bi thương, hắn nói với Kế Ngôn: "Chúng ta đi gặp thử đại trưởng lão đi?"
Kế Ngôn không để tâm, đối với hắn †a mà nói, không có chuyện gì có thể đáng cho hẳn ta sợ hãi Nhưng, hắn ta trêu ghẹo nói: "Không phải nói thà chết không gặp sao?"
Nụ cười nhàn nhạt, bạch y tung bay, cho dù là Lận Vũ cũng không thể không thán phục một tiếng công tử tuấn tú khí chất tốt.
"Họ ta cũng đã viết ngược rồi, được rồi chứ?" Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Không còn cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm một lần."
"Tuy nhiên đây có thể coi là việc riêng của ta, hai người nếu sợ có thể chạy trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận