Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2263:

Chương 2263:Chương 2263:
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Âm ầm!
Giữa hư không vang lên tiếng nổ tung trời, kiếm ý bá đạo hoàn toàn bùng nổ nuốt chứng cả Hoang thần trong đó.
Trong bóng đêm nó như một vầng hào quang chói sáng, tựa như một mặt trời nổ tung, bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp.
Uy lực khủng bố thậm chí khiến cho hư không có dấu hiệu sụp đổ, rạch toác hư không chẳng chịt thành những vết sẹo, vết rách. Mười tỷ dặm xung quanh, đủ loại quy tắc rung chuyển, loạn thành một bầy.
Cũng khiến cho không gian này trở thành một nơi mênh mênh mông mông không nơi bắt đầu cũng không nơi kết thúc.
Có lúc vụt sáng, có khi lại tối đen.
Các loại nguyên tố phong hỏa lôi điện hôn loạn, tựa như khi thiên địa mới sơ khai, không có gì ổn định.
Lữ Thiếu Khanh há miệng thở phì phò, nhìn cảnh tượng trước mắt mà vô cùng đau lòng.
“Mẹ nó chứ, ta chuẩn bị cái này là để dùng cho con chó Mộc Vĩnh.”
Chiêu thức lợi hại như thế, nếu để tấn công Mộc Vĩnh chó chết kia chắc chắn đến cặn bã hắn ta cũng không còn sót.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng đau lòng, còn đau lòn hơn cả việc ném đi một triệu viên linh thạch.
Nhưng vừa rồi hắn không thể không ra tay.
Nếu không ra tay, hắn còn không thể quay về ăn giỗ nữa.
Kế Ngôn bị giết, hắn cũng không khá hơn chút nào. Cảm nhận được khí tức khủng bố, kiếm ý sắc bén bá đạo phía xa, Kế Ngôn siết chặt nắm đấm như Đế Kiếm vân còn trong tay.
Hắn nhìn Lữ Thiếu Khanh, nghi hoặc hỏi: “Chiêu này...” Một chiêu này, uy lực có thể so với Đại Thừa kỳ, từ khi nào Lữ Thiếu Khanh trở nên lợi hại như thế?
“Có nói huynh cũng không hiểu, suýt nữa đã bị Đế Kiếm gãy chơi chết rồi.” Lữ Thiếu Khanh không nghĩ nhiều mà thúc giục Kế Ngôn: “Có thể đi ngay lập tức không?”
Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn chạy càng xa càng tốt. Mặc dù kiếm ý chuyển hóa rất cường đại nhưng hắn tin tưởng chắc chắn không thể giết được Hoang thần.
Vẫn là nhân cơ hội này chạy trốn đi thì hơn.
Kế Ngôn mang theo Vô Khâu kiếm nhìn vụ nổ kịch liệt phía xa hỏi ngược lại: “Đối phương là Đại Thừa kỳ, đệ và ta có thể chạy trốn được không?”
Lữ Thiếu Khanh chớp chớp đôi mắt sưng như quả cà. Hắn muốn khóc.
Đúng vậy, Hoang thần là Đại Thừa kỳ, cho dù bọn họ có chạy xa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh như đang khóc tang, Kế Ngôn tiếp tục nói: “Mà hiện tại đệ đã làm nó bị thương, đệ cảm thấy nó sẽ hạ đệ trước hay sẽ tìm ta trước?”
“Đệ đi chết đây!” Lữ Thiếu Khanh càng muốn khóc.
Dù sao thì, Đại sư huynh cũng đã khóc rồi, hắn có khóc cũng không mất mặt.
Hắn run rẩy nói: “Huynh nói xem, nếu đệ ởi nói với nó vừa rồi chỉ là hiểu lầm nó có tin không?”
Kế Ngôn cười, chỉ phía xa xa: “Đệ nói thử với nó xem nó có đồng ý không?”
Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Huynh cười cái cọng lông ấy!"
Sau đó, hắn đằng đằng sát khí rút Mặc Quân kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì chơi chết nó đi. Huynh có biện pháp gì không?” Đến một bước này, chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
“Không có!” Kế Ngôn trả lời rất thẳng thắn.
“Không có?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận, vươn cổ đối đầu với Kế Ngôn phun nước bọt: “Hồn đản, huynh không có cách nào mà dám hô hào đi giết Hoang thần?”
“Ai cho huynh cái dũng khí đấy? Thanh kiếm gãy Đế Kiếm kia sao?”
“Đệ.” Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, tràn đầy lòng tin, trả lời: “Ta tin tưởng đệ có biện pháp.” “Mẹ nó chứ ta sẽ lập tức chém chất huynhI!”
Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn đụng chết Kế Ngôn.
Hắn rống lên: “Ta có biện pháp cái rắm ấy.”
“Lúc trước ta đã nói biện pháp của mình rồi, tranh thủ chạy đi thôi, chạy được bao xa hay bấy nhiêu.”
“Huynh có gan thì đừng có tránh, để cho ta đâm chết huynh, dù sao cũng là chết, không bằng để ta chơi chết huynh đi, như thế huynh còn có thể đầu thai." Kế Ngôn bay sang một bên, bình tĩnh nói: “Toàn bộ thiên hạ chỉ có đệ mới có thể nhẹ nhõm đối phó với đám quái vật này.”
“Đệ là khắc tinh của bọn họ.” Đây là nguyên nhân Kế Ngôn kéo Lữ Thiếu Khanh cùng đi tới nơi này.
Dù là trước kia đối phó với quái vật trăm ngàn năm tuổi bị vây trong môn phái, hay sau đó là Tế thần, Xương thần, đầu do Lữ Thiếu Khanh giải quyết.
Không có Lữ Thiếu Khanh, dù Kế Ngôn hắn ta có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào giải quyết được triệt để mọi chuyện.
Chỉ có Lữ Thiếu Khanh, chẳng những không sợ hắc ám ăn mòn, mà còn có thể tiêu trừ hắc ám.
Là khắc tinh trời sinh.
Lữ Thiếu Khanh lại đụng đầu: “Huynh mới là khắc tinh của ta.”
Graol
Đột nhiên hư không chấn động, tiếng gầm thét ngập trời vang lên. Cuồng phong gào thét, thổi ù ù tựa như gió rét mùa đông. Khí tức âm lãnh quỷ dị lan rộng, như ác quỷ trốn sau bão táp.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lạnh cả người.
Cả hai đầu cảm giác được trong linh hồn đau như bị gai chích.
Như bị vô số mũi kim nhọn đâm vào linh hồn bọn họ. Hai người căng thẳng, vội vàng thủ tâm cố thần bảo vệ linh hồn của mình, ngăn cách cô khí tức âm lãnh này. Ánh mắt Kế Ngôn lạnh như băng, kiếm ý lan rộng hình thành một hộ thuẫn bằng kiếm ý xung quanh mình.
Vô số gió lốc cuốn lên, cuối cùng bị bức tường kiếm ý chém vụn, tiêu tan.
Hai người cảm thấy áp lực lớn lao.
Cũng may là hai người bọn họ, nếu là người khác, bị vây trong gió lốc thế này xác định chắc chắn là sẽ mất hồn mất vía, chết đến mức không thể chết thêm.
Hoang thần lại xuất hiện nhưng tình trạng của nó khá là không ổn.
Dù sao thì uy lực của một chiêu kia có thể sánh với một kích của Đại Thừa kỳ, Hoang thần phải ngoác mồm ra mà ăn hết.
Bề mặt Hoang thần lộ ra những vết thương màu đen, kiếm ý trên đó điên cuồng giằng xé khiến cho miệng vết thương của nó thật lâu cũng không thể khép lại.
Đồng thời còn có sương mù màu đen lăn lộn không ngừng trào ra ồng ộc như máu tươi, không làm sao ngăn được. Ít nhất đã yếu đi một phần ba.
“Sâu kiến!”
Hoang thần nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, hai con mắt đỏ kè lộ ra sát ý ngập trời.
Lữ Thiếu Khanh hô hào: “Hiểu lầm, có gì từ từ rồi nói.”
Hiểu lầm?
Hoang thần tức giận.
Ngươi đánh ta ra thế này rồi nói là hiểu lầm à?
Ta đập chết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận