Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 176 - Thế lực làm ác cúi đầu (tt)



Chương 176: Thế lực làm ác cúi đầu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ngươi ra đây!” Ngu Sưởng lại hô lên.“Không ra!” Lữ Thiếu Khanh tỏ thái độ kiên quyết đánh chết cũng không ra.“Được, ngươi không ra đúng không? Ta đi vào!”Ngu Sưởng phẫn nộ xông vào.Ngu Sưởng đẩy cửa gỗ, kiếm ý xung quanh như rắn độc bị chọc giận, nhao nhao xông ra chuẩn bị tấn công.Trong mắt mấy người Hạ Ngữ dường như cả thiên địa này đều là kiếm ý vô tận.Mấy người mặt mày tái mét, kiếm ý vô tận này dù là Nguyên Anh cũng không dễ chịu.Nhưng là đại năng Nguyên Anh hậu kỳ, Ngu Sưởng thu khí tức lại, như một người trong suốt, kiếm ý táo bạo không tìm thấy mục tiêu đều khôi phục lại bình tĩnh.Giọng nói nịnh nọt của Lữ Thiếu Khanh vọng ra từ trong nhà gỗ: “Chưởng môn, ngài đã tới rồi, mời ngồi mời ngồi, đừng nóng giận, tức giận hại sức khỏe, ai sẽ lãnh đạo Lăng Tiêu Phái tiến lên?”“Lăng Tiêu Phái không thể không có ngài, giống như con không thể không có linh thạch ấy.”“Sư phụ con đâu?” Cái này cần phải hỏi. Đây là chỗ dựa sau cùng của mình.“Ha ha” Ngu Sưởng cười lạnh, biết tỏng Lữ Thiếu Khanh nghĩ gì: “Hắn không có thời gian để ý tới ngươi, hắn còn đang bận đi xem Đại sư huynh của ngươi.”“Hôm nay ta phải thu thập ngươi triệt để.”Lữ Thiếu Khanh kinh hãi. Mẹ nó chứ, xong rồi.Bên ngoài vẫn còn có người, bị thu thập ở đây biết giấu mặt vào đâu.Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: “Chưởng môn, ngài dám làm vậy, con thà chết chứ không chịu khuất phục.”Sau đó, hắn hỏi với giọng nói tràn đầy bi phẫn như lên pháp trường: “Ngài nói đi, muốn con làm gì?”Thực lực của Chưởng môn còn mạnh hơn cả sư phụ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.Ngu Sưởng nhìn Lữ Thiếu Khanh, tên giảo hoạt này đồng ý nhanh thế, chắc chắn có âm mưu.Ông nghi ngờ hỏi lại: “Ngươi đồng ý thật?”Ông biết rõ Lữ Thiếu Khanh giảo hoạt thế nào, dễ dàng đồng ý thế không giống phong cách của hắn.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh bi phẫn vạn phần.Ngài đã giết tới tận đây rồi, con còn có thể từ chối được không?Sư phụ con lại không ở đây, ngoại trừ đồng ý, con còn có thể làm gì nữa?“Chưởng môn, không ngờ ngài lại nghi ngờ một mảnh lòng trung của con dành cho môn phái? Con cũng muốn ra sức đóng góp cho môn phái.”“Ha ha” Ra sức cho môn phái, lời này ngươi nói ra đến một dấu chấm cũng không thể tin được. Ngu Sưởng cười lạnh hai tiếng, sau đó mới nói ra mục đích thật sự lần này mình đến.“Đại điển môn phái sắp bắt đầu, người các phương tới càng ngày càng nhiều, thành Lăng Tiêu đã kín người hết chỗ rồi.”“Đám gia hỏa này ghen ghét với Lăng Tiêu Phái chúng ta, không ngừng tìm các đệ tử Lăng Tiêu Phái để gây phiền phức.”“Các sư huynh đệ của ngươi đã chịu không ít thua thiệt rồi, tiếp tục như vậy, chẳng những đả kích sĩ khí của các đệ tử còn khiến cho mặt mũi Lăng Tiêu Phái không biết cất vào đâu.”“Cho nên.”Lữ Thiếu Khanh nghe rõ, biết được ý của Ngu Sưởng thì trực tiếp chặn lời: “Chưởng môn, không phải ngài muốn con ra mặt đánh lại cả đám kia chứ?”“Nếu vậy, Chưởng môn, ngài mời cao minh khác đi thôi.”“Con không làm được.”Nói đùa. Hắn không phải đại năng Nguyên Anh, dù hắn có chút thực lực cũng không thể đơn đấu quần hùng được.Lần này người tới Lăng Tiêu Phái tham gia đại điển ngoại trừ hai phái Quy Nguyên Các, Song Nguyệt Cốc, còn có các thế lực lớn nhỏ khác của Tề Châu, thậm chí còn cả người của các Châu phụ cận nữa.Người tới không có một vạn cũng được mấy ngàn.Dù Lữ Thiếu Khanh hắn là thần đi nữa cũng không gánh được nhiều người như vậy.Quả nhiên là một đồ lười. Ngu Sưởng không hề bất ngờ trước lời từ chối của Lữ Thiếu Khanh, trước khi tới đây ông đã đoán được rồi.Ngu Sướng tỏ vẻ nghiêm túc, tràn đầy lòng tin với Lữ Thiếu Khanh, nói: “Với cục diện hiện tại, ta nghĩ chỉ có ngươi mới giải quyết được.”Kỳ vọng quá to lớn. Lữ Thiếu Khanh bó tay rồi.Con đã lười đến mức này người còn ôm kỳ vọng vào con sao? Rốt cuộc con đã làm tốt việc gì?Con đổi!Nghe Chưởng môn tán dương và kỳ vọng, Lữ Thiếu Khanh thành khẩn tỏ vẻ: “Chưởng môn, ngài quá coi trọng con rồi, chút thực lực đó của con không đáng gì hết.”“Nếu thật sự muốn giải quyết, người làm Nguyên Anh, chụp một cái chết luôn mấy tên dám ngoi đầu lên, còn lo không thể chấn nhiếp những người khác sao?”“Vừa khéo lấy lệnh cấm của Lăng Tiêu Phái ra làm cớ.Ngu Sưởng lại lắc đầu: “Đơn giản được như thế đã tốt, nhiều người đến như thế, lệnh cấm chỉ là thùng rỗng kêu to thôi.”Mà nhiều người như thế, có cả người mạnh hơn đội chấp pháp nữa, có thể đánh lại được đội chấp pháp, làm sao ngăn lại được?Đây cũng là nguyên nhân mà Ngu Sướng tìm đến Lữ Thiếu Khanh, thân phận của ông không thể tự mình ra tay, chỉ có thể để cho các đệ tử hậu bối ra mặt xử lý tình huống này.Ngu Sưởng buồn rầu lắc đầu. Chưởng môn không dễ làm mà. “Người ta đến cửa lấy cớ chúc mừng, tham dự đại điển, là khách nhân, chúng ta là chủ nhà.”“Chủ nhà ra tay đánh chết khách nhân là thứ gì chứ? Lăng Tiêu Phái có còn cần mặt mũi nữa không?”“Tóm lại, ta mặc kệ, ta giao chuyện này cho ngươi. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì cũng phải giải quyết cho ta!”Thân là Chưởng môn Lăng Tiêu Phái, ngoại trừ Thiều Thừa và Kế Ngôn, ông là người thứ ba hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh.Một thiên tài khiêm tốn lười biếng.Càng quan trọng hơn, là hắn có nhiều ý tưởng xấu.Đối mặt với thế cục hiện tại, ông cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào Lữ Thiếu Khanh.Nếu cứ tiếp tục như thế, sĩ khí của các đệ tử Lăng Tiêu Phái sẽ rớt xuống ngàn trượng, đến khi đó, dù có khai trương đại điển cũng chỉ là trò cười.Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao, sao ngài lại tin tưởng vào con như thế chứ? Đến con còn chẳng tin vào mình như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận