Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 817 - Phế vật, đánh không đã



Chương 817: Phế vật, đánh không đãNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh ngồi trên tàng cây, cây cối bên cạnh thi thoảng bị gió thổi lay, tiếng lá cây xào xạc vang lên.Lúc này dư ba trận chiến của Kế Ngôn và Cung Sùng đã tạo thành từng trận gió lan đến tận đây nhưng không có bất kỳ uy lực gì.Mái tóc dài của Lữ Thiếu Khanh tung bay, phiêu dật trong gió, tiêu sái đẹp trai.Trong nháy mắt Cung Tử Sương cảm thấy Lữ Thiếu Khanh cũng khá phong nhã, ít nhất đẹp trai hơn Câu Tô bên cạnh nhiều.Nhưng nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh khiến Cung Tử Sương cảm thấy đẹp trai cái cộng lông, trông vô cùng vô lại.“Cô nương.” Lữ Thiếu Khanh cười nói: “Ngươi mang theo nhân tình của ngươi đến để chứng minh với ta ngươi không mù mắt sao? Nếu như vậy thì ta thu hồi lời nói của ta, ngươi thật sự không mù, và điều kiện tiên quyết là ngươi phải có mắt.”Lời này càng khiến người ta tức giận hơn.Lúc này Cung Tử Sương lấy ra một cung một tiễn bắn về phía Lữ Thiếu Khanh.“Ầm ầm!” một tiếng, bạo tạc kịch liệt, ánh lửa văng khắp nơi.Cây đại thụ nơi Lữ Thiếu Khanh đang ngồi trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, khiến cây cối chung quanh cũng gặp nạn theo.Dưới một tiễn này của Cung Tử Sương, phương viên mấy chục mét quanh Lữ Thiếu Khanh bị san thành bình địa.Có thể thấy được uy lực của một tiễn này.Còn Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt bạo tạc cũng đã không thấy bóng dáng đâu, cũng không hề để lại chút dấu vết, giống như đã bị một tiễn này bắn thành mảnh vụn.“Người đâu?”Câu Tô quét mắt một vòng không phát hiện ra tung tích của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta chần chờ một lát, nói với Cung Tử Sương: “Không phải đã bắn chết hắn luôn rồi đấy chứ?”Cung Tử Sương cũng hơi nghi ngờ như vậy.Nàng ta cảm thấy mình đã không cẩn thận bắn Lữ Thiếu Khanh thành bã vụn đầy trời rồi.Cung Xiêm mai phục trong chỗ tối không phát hiện được bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, cũng không phát hiện ra khí tức của Lữ Thiếu Khanh.Cung tên ông ta siết trong tay buông lỏng.Ông ta âm thầm lắc đầu, thấp giọng tự nói: “Hẳn là nha đầu Tử Sương đã không cẩn thận bắn chết hắn rồi? Nếu vậy thì cũng hơi phiền phức.”Cung Xiêm tới đây chủ yếu muốn thông qua đối phó Lữ Thiếu Khanh gây chút phiền phức cho Kế Ngôn, để Kế Ngôn phân tâm.Giờ một tiễn đã bắn chết người, mọi chuyện không dễ làm rồi.Không chừng sẽ còn kích thích Kế Ngôn, khiến hắn ta nổi giận.“Có gì mà phiền phức?” Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên trên đỉnh đầu.Cung Xiêm bị giật nảy mình, một cỗ cảm giác nguy hiểm xông lên đầu.Còn không đợi ông ta kịp phản ứng, thần thức cường đại như Thái sơn đè xuống, như cự chùy vạn cân nện mạnh xuống trong nháy mắt thôn phệ Cung Xiêm.Người Ma tộc chú trọng thân thể, không coi trọng tu luyện thần thức.Cho dù là Nguyên Anh kỳ tầng hai như Cung Xiêm cũng không đỡ được công kích thần thức của Lữ Thiếu Khanh.Chỉ trong nháy mắt, thức hải Cung Xiêm đã bị tấn công nặng nề.Thần thức cường đại chiến đấu trong thức hải của Cung Xiêm, phá hủy thức hải của Cung Xiêm.Cung Xiêm muốn kêu lên thảm thiết, lại bị Lữ Thiếu Khanh lập tức khống chế.Đường đường là một tồn tại Nguyên Anh kỳ tầng hai, chỉ vài hơi thở đã trở thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh.Cung Tử Sương và Câu Tô không phát hiện ra Cung Xiêm ở ngoài mấy dặm đã bị Lữ Thiếu Khanh thu thập.Bên này bọn hắn lục soát một lượt nhưng không phát hiện ra tung tích của Lữ Thiếu Khanh, Cung Tử Sương không biết sự lợi hại của Lữ Thiếu Khanh, không kìm được cười lạnh một tiếng: “Phế vật, đánh không đã!”Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: “Ngươi đang nói hắn sao?”Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Cung Xiêm chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người...Cung Tử Sương và Câu Tô nhìn thấy Cung Xiêm bị khống chế, trở thành tù binh của Lữ Thiếu Khanh thì sắc mặt biến đổi.“Ngươi đáng chết!”Cung Tử Sương tức giận lập tức nâng cung lên bắn Lữ Thiếu Khanh.Vèo một tiếng, một vũ tiễn phá không lao tới, đánh đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.“Ê, ê...” Lữ Thiếu Khanh không chút hoang mang, đưa Cung Xiêm đẩy ra trước mặt, làm thành tấm khiên chắn.“Phập!”Một tiễn của Cung Tử Sương xuất hiện trên mông Cung Xiêm.Cung Xiêm không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng đau đớn.“A!”Lữ Thiếu Khanh quan tâm nói: “Ai nha! Nhất định rất đau đi.”Cung Tử Sương muốn giết người, nàng ta hét ầm lên, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: “A…”“Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.”Cung Tử Sương chưa từng gặp ai hèn hạ vô sỉ như vậy, có thể đem trưởng lão trong tộc mình ra làm bia đỡ tên.“Đừng gọi lung tung.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Cung Tử Sương nói: “Còn gọi bậy, ta sẽ không nuông chiều ngươi nữa đâu.”Cung Tử Sương vẫn phẫn nộ kêu to: “Ngươi đi chết đi, ngươi đi chết đi!”Thân thể của nàng ta đang run rẩy, cung tên trong tay chĩa về phía Lữ Thiếu Khanh, cũng không dám tùy tiện bắn tên.“Chát!” Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, tát thẳng lên mặt Cung Xiêm, đánh cho Cung Xiêm trợn trắng mắt, suýt ngất đi.Lần này Cung Xiêm chẳng còn sức để kêu nữa, đầu của ông ta sắp nổ tung khiến ông ta rơi vào trạng thái hôn mê.“Ngươi!”Cung Tử Sương giận dữ, cả người sắp phát điên rồi.Sao lại tồn tại kiểu người như ngươi chứ?“Ngươi có thể thử kêu nữa xem?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Cung Tử Sương uy hiếp: “Ngươi kêu một tiếng, ta sẽ tát hắn một cái, ngươi có thể thử xem.”Cung Tử Sương có phẫn nộ đến mấy thì nàng ta cũng chỉ có thể kìm nén lại.Lồng ngực của nàng ta phập phồng kịch liệt, lửa giận trong cơ thể không ngừng tích tụ và dâng lên giống như một ngọn núi lửa đang bộc phát trong cơ thể nàng ta.Nàng ta không dám kêu lên nữa, chỉ có thể nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.Một tát này chẳng những đánh vào mặt Cung Xiêm mà còn như tát vào mặt Câu Tô.Trong lòng Câu Tô rụt rè, ký ức “đẹp đẽ” kia lại một lần nữa hiển hiện và công kích hắn ta.Trong lòng hắn ta vô cùng hối hận.Lữ Thiếu Khanh thật sự đáng sợ.Vốn hắn ta còn tưởng ba người bọn hắn, ba Nguyên Anh kỳ liên thủ lại có thể cho Lữ Thiếu Khanh một bài học, rửa sạch nhục nhã.Không ngờ Lữ Thiếu Khanh mạnh như vậy, cũng giảo hoạt như thế.Hắn vừa ra tay đã chế phục Cung Xiêm, chỉ còn lại hắn ta và Cung Tử Sương, hai Nguyên Anh kỳ tầng một thì chẳng có chút phần thắng nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận