Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1089: Ta cho huynh một vạn cái chùy

Chương 1089: Ta cho huynh một vạn cái chùyChương 1089: Ta cho huynh một vạn cái chùy
ẦMI
Tiêu Y nghe nói vậy, nhịn không được nữa đập đầu xuống boong tàu.
Mặc kệ cơn đau, nàng lập tức đứng phắt dậy ôm trán ngơ ngác nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Nhị... Nhị sư huynh, huynh nói cái gì?"
Ta nợ huynh một trăm vạn linh thạch khi nào
Hai năm rồi chúng ta không gặp nhau, mới gặp lại nhau được bao lâu chứ?
Đến một viên linh đậu ta còn chưa ăn, ta nợ huynh linh thach khi nào?
Lữ Thiếu Khanh khẳng định lại lần nữa, mà còn rất tri kỷ nói thật chậm thật rõ, đề phòng Tiêu Y không kịp nghe: "Muội nợ ta một trăm vạn viên linh thạch, nhớ trả đấy."
"Xét quan hệ giữa hai chúng ta, ta không thu lợi tức của muội."
Hai mắt Tiêu Y tối sầm. Quả nhiên mình không nghe lầm.
Nhị sư huynh nói mình nợ huynh ấy linh thạch thật.
Nhổ lông dê nhổ luôn cả lông của sư muội đáng yêu sao?
"Vì... vì sao?" Tiêu Y đột nhiên rất nhớ sư phụ.
Sư phụ, ngài mau tới đi, con bị Nhị sư huynh bắt nạt.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Tới đây, không vội, để ta tính toán cho muội."
Kế Ngôn lên tiếng ngắt lời Lữ Thiếu Khanh: "Đừng có nói lảng sang chuyện khác, đưa linh thạch cho ta trước đã, ta cần chữa thương."
Linh khí nơi này không dùng được, muốn chữa thương ở đây cần gấp đôi thời gian bình thường.
Kế Ngôn không đợi lâu vậy được.
"Không cho!" Lữ Thiếu Khanh không cần nghĩ, lập tức từ chối: "Linh thạch này ta khổ sở vất vả, đem mạng ra đổi mới kiếm được, làm sao cho huynh được?"
Kế Ngôn nhìn hắn, chân thành nhắc nhở: "Trong đó ít nhất có một nửa là của ta”
"Nếu không, chúng ta tính toán thử xem"
"Tính toán thì tính toán, chẳng lẽ ta sợ huynh?" Liên quan đến linh thạch, Lữ Thiếu Khanh kiên quyết không lùi bước, dù Tiên Đế có tới cũng đừng mong hắn giao ra linh thạch.
Kế Ngôn vặn lại: 'Không có ta, đệ có thể kiếm được nhiều linh thạch thế không?"
"Ta không cần một nửa, cần một phần ba cũng không quá phận nhỉ?"
"Quên đi!" Lữ Thiếu Khanh kinh hãi nhảy dựng lên: "Huynh có cần mặt mũi nữa không hả? Vừa mở miệng đã đòi một phần ba. Huynh trâu bò thế sao không lên trời luôn đi?"
Một phần ba, hơn một ngàn vạn viên linh thạch.
Giết hắn đi cho rồi.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng bước lên hai bước để bày tỏ thái độ kiên quyết của mình: "Nghĩ đũng đừng nghĩ, nửa viên linh thạch ta cũng không cho."
Kế Ngôn bỗng nhiên chỉ tay hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đệ nhìn thấy gì?"
Tiêu Y nhìn theo hướng Kế ngôn chỉ.
Nơi xa xa, thân thể quái thú khổng lồ như một ngọn núi nhỏ.
Cái xác bốc mùi hôi thối đến mức bọn họ ở đây cũng có thể ngửi được.
Trong tầng bụi mù mịt, xác quái thú có vẻ quỷ dị.
Tiêu Y nhìn không rõ, chớp chớp mắt mấy cái.
Không phải chỉ là một con quái thú thôi sao?
Nàng nhìn Đại sư huynh, không rõ Đại sư huynh nói vậy là có ý gì.
Kế Ngôn cười lên, ngồi trên mũi thuyền, áo trắng tung bay, Tiêu Y chỉ thấy quả thực là kiếm công tử trong nhân gian, tuấn lãng soái khí, mê chết không biết bao nhiêu nữ nhân. Mà trong mắt Lữ Thiếu Khanh, Đại sư huynh của mình là một con hồ ly lông trắng.
Lữ Thiếu Khanh đấm ngực dậm chân ngửa mặt lên trời kêu lớn: "Sư phụ ơi sư phụ, người ở đâu? Người có thể về không?"
"Người về quản đi, Đại sư huynh học xấu rồi."
"Sư phụ, người mau trở lại đi, huynh ấy học được cách dùng chút xíu linh thạch để doạ nạt sư đệ đẹp trai của huynh ấy."
"Đây không phải là muốn mạng của †a sao?"
Sau khi gào thét hai tiếng, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói: "Huynh cứ giết ta là được."
Lữ Thiếu Khanh như vậy khiến Tiêu Y không đành lòng. Nàng biết Nhị sư huynh nhà mình coi trọng linh thạch bao nhiêu.
Nàng nhịn không được nói với Kế Ngôn: "Đại sư huynh, hay là xem như xong đi?"
"Chúng ta ở đây lâu một chút, từ từ sẽ đến thôi."
Kế Ngôn chỉ vào thi thể quái thú: "Muội xem không hiểu sao?"
"Ở chỗ này nguy hiểm trùng trùng, nguy cơ tứ phía, không khôi phục sớm một chút, nếu gặp nguy hiểm, phải giải quyết như thế nào đây?"
Lời này của Kế Ngôn đã khiến Tiêu Y hiểu ra.
Thì ra là ý này, chẳng trách Nhị sư huynh suýt chút nữa bật khóc.
Ở nơi nguy cơ tứ phía này, chỉ có nhanh chóng khôi phục thực lực mới là cách làm chính xác.
Mà bây giờ cần linh thạch để bổ sung linh lực.
Lữ Thiếu Khanh có nhiều linh thạch nhất đương nhiên phải lấy linh thạch ra.
"Đưa đây." Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Trước tiên đưa một trăm vạn, không đủ lại tiếp tục đưa"
Lữ Thiếu Khanh ôm lấy ngực chỉ vào Kế Ngôn: "Không nên quá đáng quá, há mồm liên một trăm vạn, ngậm miệng liền không đủ thì tiếp tục, huynh cho ta là mỏ linh mạch sao?"
"Vậy đệ cho hay không cho?" Kế Ngôn hỏi.
"Không cho!" Lữ Thiếu Khanh vẫn kiên quyết: "Không cho."
Chẳng qua hắn cũng không phải không làm gì, hắn hừ một tiếng nói: "Cho ta hai ngày, ta sẽ bố trí trận pháp cho huynh."
"Trận pháp?" Tiêu Y sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Nhị sư huynh của mình là đại gia trận pháp.
"Không phải là muốn linh lực sao?" Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, nổi giận: "Ta bố trí cho huynh mười tám Tụ Linh Trận, ta không tin không có đủ linh lực dùng."
Kế Ngôn không có ý kiến đối với việc này, hắn ta muốn linh thạch chẳng qua là muốn bổ sung nhanh chóng khôi phục linh lực.
"Thật là vô nhân đạo, vậy mà lại ép người bệnh như ta" Lữ Thiếu Khanh măng chửi rất bận rộn.
Tiêu Y có chút lo lắng, Lữ Thiếu Khanh bị thương không kém Kế Ngôn.
Nàng lo lắng hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh không sao chứ?"
Kế Ngôn hỏi ngược lại: "Có thể có chuyện gì chứ?"
"Muội xem không phải hắn đang nhảy nhót tưng bừng, trong có vẻ là bị thương hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận