Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1670

Chương 1670Chương 1670
"Thánh tộc?"
Cả hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung không hiểu ra sao, ngơ ngác ngẩn người.
Nhìn hai người đầu óc mơ hồ, Thánh đại nhân hơi bực mình.
Đương nhiên trước đó Thánh đại nhân đã xâm lấn thân thể con người của Thập Tam Châu Thôi Chương Uyển.
Thôi Chương Uyển dẫn theo Hình Tác, Nhan Ba và các tu sĩ ma tộc xâm lấn.
Sau trận đại chiến giữa Yến Châu và Thiên Cung Môn mới đứng vững vàng được gót chân.
Nhưng từ khi bên Trung Châu tới chỉ viện, Thôi Chương Uyển tổn thất nặng nề, hơn nữa còn có cả Hóa Thần của Thiên Cung Môn uy hiếp.
Cuối cùng, Thôi Chương Uyển mới dẫn người quả quyết rút lui tới Yến Châu, vào Đào thành.
Dùng tên giả theo Thánh đại nhân ẩn nấp, chờ đợi mệnh lệnh của Thánh chủ.
Mặc dù Thập Tam Châu cách xa Hàn Tinh, nhưng nhờ vào thủ đoạn của Thánh chủ, lão ta vẫn có thể truyền mẹnh lệnh tới cho bọn họ.
Hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung không hiểu gì cả, có vẻ như họ chẳng biết gì về Thánh tộc, điều này khiến cho Thôi Chương Uyển phiền muộn.
Hắn ta còn cho rằng mình mang người gây náo loạn ở Yến Châu rồi, uy danh của Thánh tộc sẽ truyền kháp Thập Tam Châu chứ, không ngờ hai người này thân là đệ tử môn phái lớn lại như chưa bao giờ nghe nói đến Thánh tộc vậy.
Thôi Chương Uyển khó chịu hừ một tiếng: "Ma tộc, đã từng nghe qua chưa?"
"Thánh tộc chúng ta chính là Ma tộc mà các ngươi nói đấy."
"Ma... Ma tộc?" Trương Chính và Ngô Thiên Tung suýt nữa sợ vãi đái.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu vì sao mấy người Thôi Chương Uyển này lại cao lớn như thế.
Thì ra là Ma tộc trong truyền thuyết thân cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, thích mở miệng là gọi "tiểu bằng hữu" là thật.
Cao lớn như thế, gọi một câu "tiểu bằng hữu" đúng là hợp lý mà.
Nghĩ đến Ma tộc đáng sợ trong lời đồn đại, Trương Chính và Ngô Thiên Tung loạn hết tâm can, hai chân run rẩy, nước đái sắp vãi ra rồi.
Nếu có thể, Trương Chính và Ngô Thiên Tung chỉ muốn bịt chặt hai lỗ tai, không muốn nghe Thôi Chương Uyển tự giới thiệu thân phận.
Nhân tộc và Ma tộc thế bất lưỡng lập, từ mấy ngàn năm trước đã là cừu địch.
Hiện giờ hai người bọn họ đã lọt vào trong ổ Ma tộc, không nói đến chuyện có thể sống mà ra được không, mà có giữ được toàn thân không cũng là một câu hỏi.
"Tiền... tiền bối." Kinh hoảng qua đi, Trương Chính cưỡng chế sự khủng hoảng trong lòng, hỏi: "Không... không biết tiền bối có gì chỉ giáo?"
Sẽ không phải thấy đệ tử môn phái lớn chúng ta da mịn thịt mềm, ăn ngon chứ?
Sư phụ, Chưởng môn, con không cách nào báo thù cho Quy Nguyên Các rồi.
Thôi Chương Uyển cười lạnh: "Các ngươi là người thông minh, biết thân phận của chúng ta rồi, các ngươi cảm thấy mình có thể có lựa chọn gì?"
Trương Chính và Ngô Thiên Tung liếc nhìn nhau, đương nhiên biết mình chỉ có hai lựa chọn.
Một là đầu hàng, trở thành chó săn cho Ma tộc, hai ấy, đương nhiên là chết.
Không tồn tại khả năng thứ ba.
Ma tộc đã báo ra thân phận, khẳng định không thể có chuyện thả cho bọn họ rời đi.
"Ngươi muốn chúng ta phản bội Nhân tộc sao?" Sắc mặt Ngô Thiên Tung rất khó coi.
Đến lúc này Thôi Chương Uyển không che giấu nữa: "Rất nhanh thôi, Ma tộc chúng ta sẽ giết tới, tương lai, chúng †a cân người quen thuộc với Tê Châu dẫn đường."
"Trên thực tế, thủ hạ của chúng ta đã có người của Châu khác rồi, ta thấy hai người các ngươi là đệ tử môn phái lớn của Tề Châu, mới cho các ngươi một cơ hội."
"Xem các ngươi có nắm được hay không thôi."
Làm nhân gian sao?
(Nhân gian: gian tế là loài người)
Hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung lại nhìn nhau, đều nhận thấy vị cay đẳng trong ánh mắt đối phương. Không đầu hàng, làm kẻ dẫn đường, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ đầu của bọn họ.
Trong lòng hai người cực kỳ khó xử.
Thôi Chương Uyển lạnh lùng nói: "Sự kiên nhẫn của ta có hạn thôi, trong vòng mười hơi thở phải đưa ra quyết định, hoặc là đầu nhập vào, hoặc là chết."
Dừng một chút, hắn ta lại ném ra một dụ hoặc khiến cho Trương Chính và Ngô Thiên Tung không cách nào từ chối: "Tương lai Quy Nguyên Các của các ngươi có thể được gây dựng lại, chỉ cần ủng hộ hiệu trung với Thánh chủ là được."
"Các ngươi không muốn báo thù sao?"
Từ chối không nổi.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung nằm mơ cũng muốn báo được thù, nằm mộng cũng muốn dựng lại được Quy Nguyên Các.
Quy Nguyên Các bị hủy diệt, các thế lực xưa kia phụ thuộc và Quy Nguyên Các nhao nhao đổi đầu thương, trở thành kẻ địch.
Không có bao nhiêu thế lực hay con người sẵn lòng trợ giúp Quy Nguyên Các, bọn họ còn muốn xẻ lấy một miếng thịt †ừ Quy Nguyên Các đã chết hơn.
Ấn tình mờ nhạt, thói đời nóng lạnh, bọn họ đều cảm nhận được một cách chân thực.
Ngoại trừ các đệ tử trung thành của Quy Nguyên Các như bọn họ, không một ai hy vọng Quy Nguyên Các phục sinh.
Hiện giờ có người đồng ý giúp bọn họ, cho dù là Ma tộc, bọn họ cũng nguyện ý nếm thử.
Dù sao thì, dựa vào thực lực bản thân của họ, khó mà đánh bại được phái Lăng Tiêu, gây dựng lại Quy Nguyên Các.
Hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung không cần thương lượng lấy nửa câu, chỉ trao đổi bằng ánh mắt đã không hẹn mà cùng quỳ sụp xuống lạy.
"Chúng ta đồng ý!"
Thôi Chương Uyển hài lòng gật đầu: "Rất tốt, dùng đạo tâm mà phát thề đi!"
Trương Chính và Ngô Thiên Tung bỗng nhiên cảm thấy quen quen, nhưng không nói rõ ra được.
Đã đồng ý làm nhân gian, hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung cũng không quá cố ky nhiều nữa, sau khi thề sẽ hiệu trung, Trương Chính hỏi thẳng: "Tiền bối, không biết khi nào đại quân Ma, Thánh tộc sẽ đến?"
Thôi Chương Uyển vẫn không nói gì, Hình Tác càng khôi ngô hơn từ bên ngoài tiến vào.
"Thị vệ trưởng, Khu Tỉnh tới rồi!"
Khu Tình một thân áo bào đen che kín từ bên ngoài tiến vào, hành lễ với Thôi Chương Uyển: "Xin chào thị vệ trưởng!"
Thôi Chương Uyển gật đầu, nói với Khu Tinh: "Ngươi đã nhận được mệnh lệnh của Thánh chủ, ngươi mất bao lâu?"
Khu Tình mỉm cười, nàng ta đã hoàn toàn dung hợp được với thân thể con người mà mình đoạt xá, cười lên phong tình vạn chủng: "Ba tháng là đủ."
"Ba tháng?" Đầu tiên Thôi Chương Uyển rất vui mừng, sau đó lại lạnh lùng nói: "Việc này liên quan đến tương lai Thánh tộc, không thể xảy ra chuyện gì không như ý."
"Thời gian chúng ta có, đừng nói là ba tháng, ba năm cũng được, không thể làm hỏng đại kế của Thánh chủ." Chương 1671
Nhan Ba ở bên cạnh cũng lạnh lùng nói: "Khu Tình, ngươi nói chuyện lớn lối như thế từ bao giờ?"
"Lỡ mất chuyện lớn của Thánh chủ, ngươi chết cũng không có gì đáng tiếc."
Nhan Ba cũng đoạt xá một thân thể của nhân tộc, bề ngoài nhìn thì nhã nhặn nhưng bên trong vẫn là một linh hồn hung ác tàn bạo.
Khu Tình không để ý đến Nhan Ba, từ khi Nhan Ba đoạt xá được, thực lực giảm xuống rất nhiều, hiện tại nàng ta còn không bằng được, đây cũng là nguyên nhân mà Nhan Ba dám lèm bèm với nàng ta.
Nàng ta nói với Thôi Chương Uyển: "Thị vệ trưởng, được nàng ta hỗ trợ, lần này xây dựng bố trí trận pháp đoán chừng chỉ ba tháng là đủ."
Thôi Chương Uyển không phản đối, mà hỏi lại: "Ngươi xác định có thể làm chứ?"
Khu Tình cười nói: "Nàng ta đã đồng ý. Nàng ta là một người có dã tâm."
"Không được, nàng ta là một nhân tộc, không thể tham dự vào!"
Nhan Ba lại nhảy ra, lớn tiếng phản đối: "Nàng ta là nhân tộc, vạn nhất phá hư mất chuyện, kế hoạch của Thánh chủ coi như phí công!"
Hản ta nhìn chằm chằm Khu Tình, trong ánh mắt thêm vài phần sát khí: "Khu Tình, ngươi muốn làm gì? Chớ có chơi lửa với ta!"
Làm em vợ của Thánh chủ, đương nhiên Nhan Ba khăng khăng một mực một lòng cân nhấc vì Thánh chủ. Khu Tình mặc kệ hăn ta. Nàng ta chỉ thản nhiên nói: "Thị vệ trưởng đã biết từ trước rồi. Đây là kế hoạch của thị vệ trưởng."
Nhan Ba nhìn Thôi Chương Uyển. Thôi Chương Uyển vẫn bình thản, không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhan Ba không nhịn được mà nói: "Thị vệ trưởng, lần này can hệ trọng đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không ai gánh nổi trách nhiệm, cho dù là ngài."
Thôi Chương Uyển lạnh lùng hỏi lại: 'Ngươi dang chất vấn quyết định của ta à?”
Uy áp Hóa Thần khiến cho Nhan Ba vội vàng gục cổ lắc đầu: "Ta không dám, chỉ là lần này..."
Khu Tình hừ một tiếng nói: "Ngươi đầu óc ngu si, tứ cih phát triển làm sao có thể đoán được kế hoạch của thị vệ trưởng?"
"Nàng ta là thiên tài Mị gia, cũng có dã tâm to lớn giống như Mị gia, thậm chí †a còn không cần nhiều lời, chỉ nói rằng nàng ta có cơ hội bái Thánh chủ làm sư phụ, nàng ta cũng đã quyết định giúp ta một chút."
Nhan Ba ngạc nhiên, sau đó nhịn không được mà cười lên ha hả điên cuồng khiến cho nơi này chấn động: "Bái Thánh chủ làm sư phụ? Một nhân tộc xứng sao?"
Thân là Thánh tộc, Nhan Ba cực kỳ xem thường nhân tộc.
Mặc dù chính hắn ta cũng đoạt xá thân thể nhân tộc nhưng không ngăn cản hắn ta ghét nhân tộc.
Khu Tình lắc đầu, có vẻ như hết sức khinh bỉ đầu óc ngu sỉ của Nhan Ba. "Nàng ta được Mị gia coi là nhân vật thủ lĩnh, lôi kéo nàng ta có thể lôi kéo được toàn bộ Mị gia, đừng nói nàng ta là thiên tài, dù có là một con lợn Thánh chủ cũng sẽ thu làm đồ đệ."
"Lại nói, có đồng ý hay không là do Thánh chủ quyết định."
Hai câu nói đã khiến cho Nhan Ba nghẹn họng không có lời nào để nói.
Thôi Chương Uyển cũng không nhiều lời, nói với Khu Tình: "Bắt đầu đi, nơi đó đã chuẩn bị xong rồi."
Hắn ta đứng dậy, toàn thân trên dưới đều tỏa ra sát khí nồng đậm, ra lệnh cho đám Nhan Ba, Hình Tác: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép bất kỳ ai trong Đào thành tới gần nơi này nửa bước, ai vi phạm giết không tha!"
"Trong vòng trăm dặm, một con ruồi cũng không được bay vào, người của chúng ta cũng không được tùy ý đi lại, ai vi phạm giết không tha."
"Vâng!"
Trương Chính và Ngô Thiên Tung ở bên cạnh trợn mắt há mồm, hai người đã nghe hết tất cả những gì bọn họ nói từ đầu tới cuối.
Sau khi nghe xong, hai người đều chấn động, không nhịn được mà phấn chấn.
Lần này Ma tộc có hành động lớn, mà nhân tộc lại không biết chút nào, xem ra Ma tộc có thể thành công.
Ma tộc tốt, thân làm nhân gian, bọn họ đương nhiên cũng tốt.
Chưa kể!
Nghe bọn họ nói chuyện, có vẻ như Mị gia của năm nhà ba phái cũng sẽ tham dự vào, cả tộc sẽ trở thành nhân gian thì phải?
Thực lực mạnh nhất cũng muốn làm nhân gian, mấy nhân vật nhỏ như bọn họ làm nhân gian có gì mà phải oán giận?
Còn phải cảm tạ tiền bối Thánh tộc cho bọn chọ cơ hội nữa.
Nhìn đám người đằng đằng sát khí ra ngoài làm việc.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung liếc nhìn nhau, đồng thời lên tiếng thỉnh cầu: "Tiền bối, chúng ta cũng đồng ý giúp đỡ."
"Đi thôi."
Người của thành Đào chợt phát hiện ra gần đây Thánh đại nhân ở phía tây bắc Đào thành có hành động lớn.
Dọn dẹp hơn một trăm dặm ở góc tây bắc thành trống không, không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện tiến vào.
Dù là đi ngang qua hay ở lại chỗ ấy đều bị đuổi hết, thái độ cực kỳ cứng rắn.
Không đi thì chết!
Tự tiện xông vào cũng chết!
Trong vòng một tháng ngắn ngủi, vô số tu sĩ chết thảm đươi dao của Thánh đại nhân và thủ hạ.
Hành động lần này đương nhiên khiến cho người trong Đào thành bất mãn.
Nhưng sức mạnh của Thánh đại nhân khiến cho rất nhiều người chỉ biết giận mà không dám nói gì.
Ở Đào thành, có thể xoay cổ tay với Thánh đại nhân cũng chỉ có ba người, bọn họ cũng đều là cảnh giới Hóa Thần.
Bọn họ liên thủ với Thánh đại nhân chia Đào thành này ra mà trị. Mỗi người chiếm lấy một phần của Đào thành, trở thành bá chủ Đào thành.
Lần này Thánh đại nhân làm việc lớn như thế, đương nhiên sẽ khiến cho ba người khác chú ý.
Biết Thánh đại nhân không dễ chọc nên ba người kia không tùy tiện ra tay mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Ở Đào thành, không bao giờ thiếu sự kiên nhẫn.
Nếu không có kiên nhẫn, vừa tới Đào thành đã biến thành một cỗ thi thể hóa thành phân bón cho Đào thành rồi.
Quan sát một hồi, ba nhân vật lớn còn lại của Đào thành gặp nhau thương thảo.
"Xem ra gần đây Thánh đại nhân đang muốn làm một việc lớn đấy."
Trong bóng đêm, một giọng nói trẻ con vang lên, một thằng nhóc bảy tám tuổi xuất hiện với nụ cười thiên chân vô tà.
Nhưng dưới ánh trăng, lại thêm vài phần kinh khủng và quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận