Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 496 - Ngươi như vậy không được đâu



Chương 496: Ngươi như vậy không được đâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgọc Đỉnh phái và Đoạn Mộc gia gần như có quan hệ kết minh nên đệ tử hai bên đều gọi nhau là sư huynh muội.Nhưng Mạnh Tiêu vẫn luôn không đồng ý Đoạn Mộc Hiến gọi mình là sư muội.Gương mặt tròn vo của Mạnh Tiêu mang theo vài phần nghiêm túc, nàng ta cảm thấy là Đại sư tỷ nàng ta cần duy trì dáng vẻ này.Nàng ta nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh ngồi dưới đất, ánh mắt hiện lên vẻ khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”“Sao?” Lữ Thiếu Khanh vẫn giống như tên vô lại: “Muốn xem thân phận của ta để quyết định xử lý ta như thế nào sao?”Người chung quanh không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại có thái độ như vậy với Mạnh Tiêu, Nhan Hồng Vũ thì càng che mặt không đành lòng nhìn thẳng.Đại ca, thái độ này của ngươi, đến lúc đó sao người ta có thể đưa đồ cho ngươi đây?Đoạn Mộc Hiến một lần nữa giận tím mặt, đây là một tên vô lại: “Tên đáng ghét, ngươi đang tìm cái chết đấy.”Mạnh Tiêu sững sờ, cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh có thể trả lời như vậy.Tuy nhiên nàng ta là Đại sư tỷ, xử lý mấy chuyện thế này đã quen, nàng ta trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh, quát Lữ Thiếu Khanh: “Hai bên các ngươi đều không đúng, hôm nay coi như nể mặt ta đi.” Một câu hời hợt định gác chuyện này một bên.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nói thầm, nha đầu này đầu óc có bệnh sao? Xử lý chuyện này như vậy mà nói là Đại sư tỷ à?“Quả nhiên, con người mà, luôn luôn chỉ giúp người thân, bất chấp lý lẽ.”“Haizz, dù sao ta cũng là người ngoài, bị khi phụ cũng là đáng đời.”Sau đó Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn chung quanh: “Nơi này có Thiên Cơ Giả không? Có cần phỏng vấn ta một chút không?”Mọe nó.Trong lòng không ít người không kìm được rên rỉ.Mạnh Tiêu là chủ nhân buổi tụ hội hôm nay, cái tên này thật sự không định nể mặt một chút à?Không ít người cảm thấy vừa rồi Đoạn Mộc Hiến thật sự nên đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Một nam đệ tử vừa rồi đi đến cùng Mạnh Tiêu liền thét lên: “Tiểu tử, ngươi nói thêm câu nữa đi, xem ta có xé nát cái miệng của ngươi không?”Sắc mặt người này âm hiểm, ánh mắt lấp lóe, cho người ta một loại cảm giác nham hiểm.Dường như nhiệt độ không khí bên cạnh hắn ta sẽ thấp hơn so với người bình thường vài độ.Bên cạnh có người thấp giọng nói: “Là Nhị sư huynh Lãnh Dược Xuyên của Ngọc Đỉnh phái, hắn có quan hệ rất tốt với Đoạn Mộc gia.”“Đây là đang ra mặt cho Đoạn Mộc Hiến sao?”“Sư phụ của hắn Hồng Mạch vẫn luôn muốn liên thủ với Đoạn Mộc gia để chinh chiến Đông Châu mà.”“Đây chính là phần tử hiếu chiến.”“Ngậm miệng đi, loại chuyện này ngươi cũng dám nói lung tung?”Lãnh Dược Xuyên âm tàn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hắn ta rất ghét loại người như Lữ Thiếu Khanh.Người khác sợ Lãnh Dược Xuyên, Lữ Thiếu Khanh không sợ, hắn hét lên: “Sao? Đến cả nói chuyện cũng không cho à?”“Từ lúc nào Ngọc Đỉnh phái lại trở nên bá đạo như vậy rồi?”“Hôm nay các ngươi gọi mọi người chúng ta tới đây là để hạ mã uy với chúng ta, để chúng ta ngoan ngoãn nghe lời Ngọc Đỉnh phái các ngươi sao?”Lại một cái mũ chụp xuống đầu khiến Lãnh Dược Xuyên giận đến mức toàn thân run rẩy. Giờ khắc này hắn ta không chỉ muốn xé rách miệng Lữ Thiếu Khanh mà còn muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh để hắn ngậm miệng lại.“Đủ rồi!”Mạnh Tiêu hét lớn một tiếng, khí tức tăng vọt, như cơn gió lốc quét ngang ra, ép cho vài người không thở nổi.“Có phải các ngươi không để ta vào mắt không? Có tin ta đánh chết các ngươi không?”Không hổ là Đại sư tỷ, lúc nên nghiêm khắc thì nghiêm khắc, hét lớn một tiếng đã khiến Lãnh Dược Xuyên lập tức ngậm miệng, trông có vẻ không dám chống đối Mạnh Tiêu.Mọi người xung quanh cũng không dám lên tiếng, không ai muốn đắc tội với Mạnh Tiêu.“Không phải, ngươi làm như thế là không được.” Giọng Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa vang lên.Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh thế mà còn dám nói chuyện, không ít người ôm đầu, rên rỉ trong lòng.Ngươi không sợ chết à? Hay là bị điên?Cho dù người ta có làm gì không đúng, hiện tại người ta là chủ nhân, ngươi không cho chủ nhân một chút mặt mũi à?Một khi chọc giận người của Ngọc Đỉnh Phái, giết chết ngươi, ngươi cũng chết vô ích.Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh chẳng sợ hãi chút nào, ngẩng cao đầu, bày ra điệu bộ “rõ ràng là các ngươi sai.”Trong lòng mọi người im lặng, người này, bị ngu đúng không?Tên khờ này chui từ xó nào ra vậy?Trên mặt Mạnh Tiêu lộ ra vẻ không khó chịu, trong sư môn, nàng ta làm Đại sư tỷ, trước giờ luôn nói một không hai, một khi bảo các sư đệ sư muội ngậm miệng, tức thì không ai dám nói nữa.Cho dù là Lãnh Dược Xuyên cũng không dám nói hai lời.Còn người ngoài, hiếm có người nào không nể mặt nàng ta.Lâu lắm rồi nàng ta không gặp phải người không nể mặt mình, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.Trong lòng nàng ta vừa khó chịu, lại vừa tò mò.Nàng ta nhịn không được hỏi: "Ngươi có ý gì?"Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần tà mị, làm tim Mạnh Tiêu hẫng một nhịp.Tên này, sao tự nhiên thấy hắn cũng khá đẹp trai.Lữ Thiếu Khanh không chú ý tới ánh mắt né tránh của Mạnh Tiêu, hắn chỉ lo chậm rãi nói: "Vừa rồi ngươi nói bảo mọi người nể mặt ngươi, nhưng ngươi sư đệ của ngươi lại không nể mặt ngươi.""Chuyện này chứng minh sư đệ của ngươi ngoài mặt thì tôn kính ngươi, trong lòng lại có bất mãn. Tình nghĩa đồng môn giả dối.""Nói không chừng, trong lòng gã đang nghĩ cách lật đổ ngươi, tự lên làm Đại sư huynh."Lãnh Dược Xuyên lại nổi giận, khốn nạn, tên đáng chết này, nói xấu ta trước mặt ta, ngươi cho rằng ta đã chết rồi, hay là ta không tồn tại?"Đồ khốn, ngươi muốn chết sao?"Lãnh Dược Xuyên cũng bộc phát ra khí tức cường đại, chỉ thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Mạnh Tiêu, cách nàng ta rất gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận