Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 740 - Ngay cả nói cũng không được thì sống còn ý nghĩa gì?



Chương 740: Ngay cả nói cũng không được thì sống còn ý nghĩa gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐối mặt với vị huynh trưởng quan tâm muội muội như vậy trong lúc nhất thời Úc Linh cũng không biết nói gì cho phải.Tên khốn kiếp này mặc dù đáng ghét nhưng về mặt quan tâm sư muội này thì cũng không tệ lắm.Nhưng Úc Linh vẫn chưa hiểu lắm cách làm của Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi rời khỏi đây, ngươi có ổn không?”Ngươi ở đây dưỡng thương với ở bên ngoài dưỡng thương có gì khác nhau sao?Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thở dài, vẫn vô cùng ưu thương: “Ở đây không có linh thạch sao có thể nhanh cho được.”Ra ngoài, nghĩ cách, kiếm vài vạn linh thạch đưa cho tiểu đệ Tử Quỷ, dùng linh thạch để đổi lấy thời gian vậy.Úc Linh cạn lời, lại muốn đánh người: “Cho ngươi linh thạch ngươi có thể nhanh khỏi sao?”Lữ Thiếu Khanh vẫn ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, cho ta mười vạn, tám vạn viên linh thạch giờ ta có thể khỏi liền cho ngươi xem.”Úc Linh không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh nữa.Chấp niệm đối với linh thạch của tên khốn này đúng là không thể cứu nổi.Bên này lúc đầu Mẫn Phiên định nói mình có linh thạch nhưng khi nghe Lữ Thiếu Khanh nói mười vạn, tám vạn thì hắn ta lập tức ngậm miệng.Cả bộ lạc hắn ta cộng lại cũng không có được nhiều linh thạch như vậy.Nhưng cùng lúc hắn ta âm thầm nhớ kỹ đặc điểm thích linh thạch này của Lữ Thiếu Khanh.Quyết định rời đi rồi thì Lữ Thiếu Khanh không trì hoãn thêm nữa mà chỉ chuẩn bị một chút rồi rời đi trong ngày.Mẫn Phiên và mấy người Tang Lạc dẫn đường đi thẳng về phía đông bắc.Trên đường đi đã đi ngang qua không ít địa bàn của hung thú nhưng có mấy thổ dân như Mẫn Phiên dẫn đường nên đã tiết kiệm được rất nhiều công phu và đỡ bớt nguy hiểm.Trên đường đi còn đụng phải một hai bộ lạc người Tang Lạc nhưng Mẫn Phiên ra mặt chào hỏi một tiếng nên cũng tránh được phiền phức.Điều này cũng khiến Úc Linh không kìm được thầm sợ hãi thán phục.Nếu không có mấy người Tang Lạc Mẫn Phiên dẫn đường giúp, dựa vào nàng ta và Lữ Thiếu Khanh đi trong rừng sâu núi thẳm này, có thể ra ngoài được hay không cũng là một chuyện khác.Hơn nửa tháng, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh bọn họ cũng đi tới biên giới khu rừng.Bọn họ chia tay nhóm Mẫn Phiên ở đây: “Công tử, tiếp tục đi thẳng phía trước là có thể ra khỏi khu rừng, chúng ta không tiễn tiếp nữa.”Không biết vì sao Mẫn Phiên lại cảm thấy không nỡ.Có lẽ không nỡ rời xa túi tiền của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thì rót dã tâm cho Mẫn Phiên: “Lo dẫn dắt tộc nhân của ngươi tu luyện để trở nên lớn mạnh, lật đổ vương đình, tự làm Lạc vương đi.”Trên đường đi Lữ Thiếu Khanh cũng biết được không ít tin tức của người Tang Lạc.Lãnh đạo cao nhất của người Tang Lạc là Vương, được xưng là Lạc vương, là chủ nhân chung của tất cả người Tang tộc.Người Tang Lạc có một vương đình ẩn nấp ở sâu trogn rừng rậm Nam hoang, đó là sức mạnh mạnh nhất của người Tang Lạc.Những bộ lạc rải rác như Mẫn Phiên là huyết mạch không thuần, là người Tang Lạc thực lực không mạnh, phần lớn bọn hắn phân bố ở biên giới, là tấm chắn và tiền đồn cho vương đình người Tang Lạc.Đương nhiên, vì huyết mạch và thực lực của bọn hắn nên bên vương đình có thể nói là gần như không ủng hộ bọn hắn.Với vương đình mà nói bọn hắn chẳng qua chỉ như những con pháo hôi.Đí cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Mẫn Phiên được Lữ Thiếu Khanh đầu tư thì càng ngày càng trung tâm với Lữ Thiếu Khanh.Giống như một đứa trẻ bà ngoại không thương, mẹ không yêu nên ai tốt với hắn ta hắn ta sẽ theo người đó.Mặc dù Mẫn Phiên cảm thấy mình có được những sự giúp đỡ của Lữ Thiếu Khanh thì thực lực của bọn hắn sẽ tăng mạnh, nhưng hắn ta chưa hề nghĩ tới chuyện đối nghịch với vương đình.Hắn ta hiểu rõ sự lợi hại của Vương đình hơn người ngoài như Lữ Thiếu Khanh, cho nên, với lời nói này của Lữ Thiếu Khanh hắn ta chỉ có thể cười khổ chứ không nói lời nào.Đợi sau khi nhóm Mẫn Phiên rời đi, Úc Linh rất tò mò vì mấy lời kia của Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi nói thật đấy à?”Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: “Cái gì thật?”Ánh mắt Úc Linh vẫn mang theo sự nghi ngờ, không thể tin được: “Ngươi muốn để hắn làm vương của người Tang Lạc?”Lữ Thiếu Khanh à một tiếng sau đó nhẹ nhàng nói: “Giả đấy. Làm vương của người Tang Lạc đâu có dễ như vậy.”Mặc dù bây giờ người Tang Lạc lui về giữ Nam Hoang nhưng tốt xấu gì trước đây cũng là kẻ thống trị Hàn Tinh, đánh nhau với người Thánh tộc mấy ngàn năm, nội tình thâm hậu, thực lực cường hãn, đối với Mẫn Phiên mà nói là một ngọn núi lớn không thể lật đổ được.Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa ngốc đến mức nghĩ rằng dạy Mẫn Phiên chút công pháp tu luyện là có thể giúp Mẫn Phiên lật đổ vương đình của hắn ta.Nằm mơ cũng chẳng được như vậy.Úc Linh tức chết: “Vậy ngươi còn nói mấy câu này?”Khiến cho ta còn tưởng rằng ngươi thật sự muốn làm như vậy.Lữ Thiếu Khanh kì quái, lườm nàng ta một cái: “Ta cổ vũ hắn, cho hắn một chí hướng cao xa, cá ướp muối thì cũng phải có ước mơ nếu không thành cá ướp muối thật thì sao.”Úc Linh càng tức hơn: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ tin sao?”Có kiểu cổ vũ như thế này à?Lập cho người ta một mục tiêu hư vô mờ mịt, lỡ như hắn ta tưởng thật thì sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng ta: “Cô gái, hắn không tin nhưng ta cảm thấy hình như ngươi tin thật rồi đó.”Úc Linh tức chết, không muốn nói chuyện.Ngươi xem xem, cái miệng của tên khốn kiếp ngươi đáng ghét như vậy, đi ra ngoài dễ bị người ta đánh chết lắm.Kết quả là, Úc Linh cắn răng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh một câu: “Ra ngoài gặp người Thánh tộc ngươi ít nói thôi, để tránh bị người đánh chết.”Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, không hiểu: “Vì sao? Ma tộc các ngươi đều ba đạo như vậy sao? Ngay cả quyền phát ngôn cũng không cho người ta.”“Chậc chậc, nếu ta là người ma tộc, ta nói gì cũng trái ý hắn à, ngay cả nói cũng không được thì sống còn ý nghĩa gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận