Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1976

Chương 1976Chương 1976
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Nàng ta hít sâu một hơi, cố gắng nhoẻn cười, hành lễ với mấy người Lữ Thiếu Khanh: “Lần này được chư vị hỗ trợ, Hồ Yên vô cùng cảm kích.” “Có linh thạch không?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Hồ Yên: “Cho ta chút linh thạch là được rồi.”
Nụ cười miễn cưỡng gạt ra lập tức biến mất.
Hồ Yên cảm thấy mình bị thương rất nặng.
Tiêu Y tò mò hỏi: “Sao các ngươi cũng tới đây? Là tới tìm chúng ta sao?” Hồ Tuyết lại kể lại mọi chuyện vừa rồi một lần nữa.
Tiêu Y nghe xong, khinh bỉ sâu sắc: “Đầu óc của tẩu thú tộc các ngươi đều chỉ để trang trí thôi à?”
“Vội vàng tới đây tặng đầu người là muốn làm gì?” “Cạm bẫy rõ mồn một như thế mà còn không nhìn ra?” Hồ Yên nghiêm túc nói: “Nếu ta đoán không sai, ta nghỉ ngờ Vương của chúng ta và Vương của phi cầm tộc nhất định đã đạt thành một số hiệp nghị.” “Nếu không, ngài ấy sẽ không lợi dụng sự phân nộ của mọi người, ra sức gạt đi mọi bàn bạc góp ý của mọi người, dân theo rất nhiều cao thủ đến đầy.”
“Cuốn theo dân ý, khiến cho người thanh tỉnh không cách nào phản đối, chỉ có thể miễn cưỡng bị cuốn vào.”
Mọi người nghe đến đó cũng đoán được là ai giở trò quỷ sau lưng.
Tiêu Y nói: “Lại là Xương Thần?”
Thiều Thừa gật đầu, thở dài một tiếng: “Đoán chừng chính là hắn ta.”
“Ngẫm lại cũng phải, tồn tại kinh khủng như thế, làm sao có thể không chuẩn bị gì chứ?”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy cũng âm thầm căng thẳng. “Phải nhanh chóng chạy thôi.” Hồ Yên và Hồ Tuyết liếc nhìn nhau, đầu nhận thấy sự kinh ngạc và nghi ngờ trong ánh mắt đối phương.
Đám người nhần loại và thú trước mắt đây biết nội tình ư? Hồ Yên vội vàng hỏi: “Xương Thần là ai?”
Tên có chữ “thần”, nghe thôi cũng thấy là không đơn giản rồi.
“Một thứ rất trâu bò.” Lữ Thiếu Khanh thuận miệng trả lời ngắn gọn, không có ý định nói quá nhiều.
Hắn nói với Hồ Yên: “Ngươi nói không sai, nhất định Vương của các ngươi có vấn đề.”
“Không muốn Yêu tộc các ngươi diệt vong thì đi làm thịt hắn ta đi.”
Lời Lữ Thiếu Khanh nói khiến cho Hồ Yên và Hồ Tuyết rét run toàn thần.
Yêu tộc diệt vong?
Rốt cuộc là thứ tồn tại đáng sợ nào?
“Tiền bối, Xương Thần là ai?” Hồ Yên cũng run lập cập hỏi: “Công tử, không phải ngài đang nói đùa chứ.”
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nói đùa, các ngươi đừng coi là thật.”
Hồ Yên và Hồ Tuyết trầm mặc, hơi muốn đánh người.
Hồ Tuyết dứt khoát nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, mong ngài có thể nói cho chúng ta biết.”
Thiều Thừa thở dài, có lòng tốt nói với hai người: “Trốn đi, có thể trốn được xa bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu.” “Đối phương là tồn tại Đại Thừa kỳ.”
Ông vừa dứt lời, Hồ Yên và Hồ Tuyết đều tê dại.
Hai người có một ảo giác dường như mình đã biến về bản thể, trở lại khi còn bé, bị tuyết mùa đông bao phủ lạnh cóng, toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy.
Thật lâu sau. “Đại... Đại Thừa kỳ?” Hồ Tuyết răng va vào nhay lập cập, hai chân đã hơi run lên.
Đại Thừa kỳ, là tôn tại mạnh nhất mà thế giới có thể chứa được.
Phất tay một cái là có thể hủy diệt cả thế giới.
Là thần chí cao vô thượng. Hiện tại cả Yêu giới đến Hợp Thể kỳ còn không có, dù Luyện Hư kỳ có nhiều cỡ nào đi nữa cũng làm sao đối phó được với Đại Thừa kỳ chứ? Đúng như lời Thiều Thừa nói, trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Nhưng mài
Trước mặt Đại Thừa kỳ, cho dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng không thể làm nên chuyện gì.
“Sao... sao lại như vậy?”
Hồ Yên cũng không còn vẻ tỉnh táo và thong dong của ngày xưa nữa.
Xuất thân Hồ tộc, nàng ta càng biết rõ Đại Thừa kỳ biểu hiện cho cái gì.
“Vì sao lại có tồn tại cỡ này?” Tiêu Y nhìn Hồ Yêu bằng ánh mắt đáng thương, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cho rằng vì sao Hợp Thể kỳ của Yêu giới lại biến mất?”
“Ngươi cho rằng Thận Cốc xuất hiện chỉ là ngẫu nhiên thôi sao?”
Câu hỏi của Tiêu Y khiến cho thân thể Hồ Yên càng rét run hơn.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Tiểu Hồng: “Muốn dân hai con chim nhỏ kia đi không?”
“Đi, về đón chúng.”
Biết được chuyện xảy ra ở đây, cảm giác nguy cơ trong lòng Lữ Thiếu Khanh lại càng tăng lên.”
Khi bọn họ tiến vào Thận Cốc tìm kiếm Thiều Thừa, Xương Thần cũng không nhàn rỗi. Phi cầm tộc và tẩu thú tộc tiếp tục chiến đấu, Xương Thần cũng tiếp tục khôi phục. Tháp Trấn Yêu đã biến thành tháp nghiêng, đại trận trấn áp đã bị phá đến bảy tám phần.
Nói không chừng, một khắc sau Xương Thần dã phá vỡ được phong ấn ấy.
Lữ Thiếu Khanh không buồn ẩn giấu trước mặt Hồ Yên, Hồ Tuyết, bảo Giới mở cửa, nói với mấy người Thiều Thừa: “Ở đây chờ ta.”
Nói xong, hắn mang theo Tiểu Hồng chui vào, một lần nữa quay lại tháp Trấn Yêu. Bên tháp Trấn Yêu, Bạch Thước cùng Liễu Xích, Hugn Trừ, Doanh Thất Thất và Ma Nhiên đang thương lượng tiếp theo nên thống nhất Ma tộc thế nào, thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh bước ra từ cửa truyền tống trận.
Gân xánh trên đầu Liễu Xích nhảy lên, đây không phải Xuyên Giới Bàn của hắn ta sao?
Lữ Thiếu Khanh hạ xuống đất, thấy mọi người nhìn mình, lập tức tự kiểm điểm: “Tọa độ quá gần, đáng lẽ nên xa một chút mới phải.”
Sau đó, hắn vẫy vẫy tay với mấy người: “Ha ha, họp mặt Si”
“Ngại quá, ta đưa con chim ngốc này đến muốn mang theo hai con chim nhỏ rời đi.” Sau một khắc tê dại, Doanh Thất Thất và Ma Nhiên cũng mừng thầm.
Cuối cùng con chim chết vẫn còn chút lương tâm.
“Làm gì?” Hung Trừ nhảy ra: “Các ngươi muốn làm gì?” “Mang về sinh chim nhỏ.” Lữ Thiếu Khanh rất thành thật nói: “Dù sao thì Yêu tộc của các ngươi sớm muộn gì cũng bị diệt thôi, ta giữ lại chút giống nòi cho các ngươi.” Doanh Thất Thất và Ma Nhiên đỏ bừng mặt, chỉ hận không thể nhét đầu vào trong khe. Dù sao thì vừa rồi trên mặt đất cũng có rất nhiều khe hở, không cần phải đi tìm.
Bạch Thước, Liễu Xích cùng Hung Trừ xạm mặt lại.
Ngươi quay lại đầy là vì chuyện này? Có tin ta chửi ngươi không? Bên này Tiểu Hồng vẫn bình tĩnh, không hề ngại ngùng, nói với Doanh Thất Thất và Ma Nhiên: “Lão đại nói, hiện giờ Yêu giới rất nguy hiểm, nên rời đi.”
“Ta có thể đưa các ngươi đến nhân giới.”
Hung Trừ mắng chửi: “Hỗn trướng, các ngươi muốn làm gì?”
Ngay trước mặt chúng ta nói rằng muốn đem thiên tài của Yêu tộc đến nhân giới, không biết ngại à?” Liêu Xích cũng muốn đánh người.
Đây chính là thiên tài phi cầm tộc.
Các nàng đi rồi, tương lai phi cầm tộc cầm cọng lông đi quật khởi à?
Lữ Thiếu Khanh nói với Hung Trừ: “Này này này, ngươi không được thì đừng có ngăn người ta phát tài chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận