Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1114: Rời đi và đuổi theo

Chương 1114: Rời đi và đuổi theoChương 1114: Rời đi và đuổi theo
Mấy ngày sau, một đạo lưu quang bay tới, nữ nhân nhận được hồi âm.
"Gia gia nói, người nói phái Dận Khuyết đi chặn đường ba người kia."
"Dận Khuyết công tử?" Đám người nghe vậy kinh hãi.
"Hắn, hắn cũng không phải dễ nói chuyện như vậy, chỉ e là sẽ có chuyện không vui xảy ra."
"Không cần lo lắng, thực lực Dận Khuyết công tử bày ra ở đấy, những người kia không vui cũng phải kiềm chế thôi."
"Chắc chắn là phải đánh nhau, chỉ e thực lực của những người kia không thể khinh thường, Dận Khuyết công tử có thể phải chịu thiệt không?" "Dận Khuyết công tử là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba, ba người kia không thể nào là đối thủ của Dận Khuyết công tử, yên tâm đi..."
Đám người nghị luận ầm ï, tuy nhiên ánh mắt của bọn hắn đều đang lén nhìn nữ nhân được xưng là đại tiểu thư kia.
Bọn họ cũng đều biết Dận Khuyết đang theo đuổi đại tiểu thư, hơn nữa người nhà của đại tiểu thư còn vô cùng ủng hộ.
Trên mặt nữ nhân không có bất kỳ cái gì biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: "Tiếp tục xuất phát, mau chóng gặp bọn hắn...
Lữ Thiếu Khanh nằm trên boong của phi thuyền, thoải mái nhàn nhã, Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền tu luyện.
Đại Bạch, tiểu Bạch bị ép phải ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm một quyển sách học chữ và học trận pháp.
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt sầu mi khổ kiếm của bọn chúng thì có vẻ hiệu suất học tập cũng không cao.
Bọn hẳn đã xuất phát hơn ba tháng, trên đường đi nhìn thấy cảnh sắc liên miên bất tận.
Bầu trời tối tăm mù mịt, trong khoảng thời gian này chỉ gặp được mặt trời hai ngày, thời gian còn lại đều không nhìn thấy chút ánh nắng mặt trời nào, bầu trời bị đè nén khiến người ta có một loại cảm giác nặng nề, tuyệt vọng.
Mặt đất như hoang mạc, cát bụi trải bên dưới, mặt đất như màu xám, thực vật màu xanh ít càng thêm ít.
Thỉnh thoảng có vài gốc cây hoa cỏ nhưng phần lớn đều khô héo, đứng cô đơn trên mặt đất như bóng dáng cô đơn của người già tuổi xế chiều, vô cùng thê lương.
Thế giới nơi này cho người ta một loại cảm giác nặng nề, giống như sinh mệnh không ngừng già đi.
Đối mặt với hoàn cảnh này, Lữ Thiếu Khanh chẳng muốn nhìn nhiều, chỉ nằm trên thuyền nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Y ở bên này một mình khó chịu hơn một tháng, cuối cùng không nhịn được nữa chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh nói chuyện phiếm.
Hai vị sư huynh thật khó chịu, hai người có thể mãi không nói chuyện, chẳng lẽ hai người tâm linh tương thông không cần nói thành lời sao.
"Nhị sư huynh." Tiêu Y gọi bên tai Lữ Thiếu Khanh: "Đừng có ngủ nữa, nói chuyện phiếm với muội có được không?
Lữ Thiếu Khanh thờ ơ, hắn không phải bảo mẫu. Thậm chí còn cố ý giả vờ ngáy khò khò.
Tiêu Y tức chết, cố ý, Nhị sư huynh đúng là khinh người quá đáng.
"Nhị sư huynh, đừng giả vờ, ta biết huynh không ngủ." Tiêu Y dứt khoát giơ tay lên, lắc lư vai Lữ Thiếu Khanh: "Trò chuyện với muội đi mà, muội buồn quá."
Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, một bàn tay hất bay tay Tiêu Y: "Ôn ào quá, muội có thể tới ồn ào với Đại sư huynh của muội, đừng phiền đến ta không?"
Tiêu Y thè lưỡi, cho nàng ta một trăm lá gan nàng ta cũng không dám đi †ìm Kế Ngôn.
Một ánh mắt của Kế Ngôn cũng có thể khiến nàng ta tè ra quần rồi.
Sự uy nghiêm của Đại sư huynh không thể đùa được đâu. Tiêu Y cười hì hì: "Nhị sư huynh, huynh nói chúng ta còn phải đi bao lâu nữa thì đến?"
"Muội hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Lữ Thiếu Khanh tức giận, nhắc đến chuyện này hắn lại tức giận, không nói hai lời mắng Tiêu Y: "Cũng tại vì cô ngốc muội mới hại ta phải đến đây hít bụi với muội."
"Một trăm vạn linh thạch, đúng là thu lại được quá ít."
Bắc Mạc lớn bao nhiêu, người ngoại quốc như Lữ Thiếu Khanh không rõ, hắn cũng không biết phải đi bao lâu.
Hơn nữa hắn cũng không dám phi hành hết tốc lực, chỉ có thể đè nén cõi lòng, kiên nhẫn ngồi thuyền , chờ thời gian trôi qua.
Nói cho cùng, là vì phải đi Thánh địa †ìm Tiêu Y, trong lúc vội vàng mới lạc tới nơi này. Cảm giác càng ngày càng chạy xa Thập Tam Châu khiến cho người ta rất đau lòng.
"Giờ chỉ mới bắt đầu muội đã cảm thấy nhàm chán, ta thấy muội ngứa da thích ăn đòn rồi đấy."
Giọng Kế Ngôn truyền tới: "Có thời gian đi tìm Nhị sư huynh muội ồn ào chẳng bằng ngoan ngoãn tu luyện đi, muội vẫn quá yếu."
Lữ Thiếu Khanh vô cùng đồng ý, nói với Kế Ngôn: "Nào, cho muội ấy mười đạo tám đạo kiếm ý, để muội ấy thể hội một chút, đã Kết Đan trung kỳ rồi mà kiếm ý còn chưa hóa hình, chưa thấy ai ngốc như muội."
Tiêu Y nước mắt rưng rưng, muội chẳng qua chỉ muốn tâm sự, thư giãn một chút thôi mà?
Sao lại thành ra thế này? Mấy ngày nay muội cũng ngoan ngoãn tu luyện mà, chỉ là tu luyện rồi thì muốn thư giãn một chút cũng không được sao?
Ngay vào lúc Tiêu Y muốn bật khóc, Kế Ngôn bỗng nhiên nói: "Có người đến..."
Trong lòng Tiêu Y vui mừng, có cứu tỉnh tới?
Mặc kệ kẻ tới là người hay quỷ, Tiêu Y đều cảm thấy người tới chính là phụ mẫu tái sinh của nàng, từ trên trời giáng xuống, cứu vớt nàng từ trong cực khổ.
Nếu dám tới gây chuyện, đợi lát nữa †a sẽ nói tốt vài câu giúp ngươi để ngươi được chết một cách thoải mái.
Trong lòng Tiêu Y nghĩ vậy đồng thời từ từ chạy sang một bên thuyền xem ai mà to gan như vậy.
Không biết trên chiếc thuyền này có hai, không đúng, có ba tồn tại đáng sợ à?
Tiêu Y vừa đến bên mép thuyền liền thấy phía sau bên trái phi thuyền xẹt qua một đạo lưu quang, như sao băng dưới bầu trời đêm đang nhanh chóng bay về phía phi thuyên.
Phi thuyền đang được Lữ Thiếu Khanh điều khiển, tốc độ chậm lại, đồng thời cũng đang âm thầm chuẩn bị kỹ càng.
Nếu người tới là kẻ địch thì sẽ oanh sát trước.
Lư quang đã tới gần, mắt thường đã có thể thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận