Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1958

Chương 1958Chương 1958
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Gấu mắt trắng?
Hung Trừ tức chết: “Xú nha đầu ngươi nói cái gì?”
Liễu Xích có quan hệ tốt với Thiều Thừa hơn một chút nói: “Thiều huynh, giờ không phải là lúc để nói đùa, cho dù hắn có thể đánh được Hắc Thước nhưng mấy người chúng ta đi vào cũng tăng thêm vài phần bảo hộ.”
“Việc liên quan đến vận mệnh yêu tộc, mong Thiều huynh ngươi hiểu rõ.”
Bạch Thước liền nói: “Ta xem thử xem đây là trận pháp gì.” Giờ cũng chẳng cần đoái hoài bên trong có treo bảng ai coi người ấy là chó không.
Tâm thần Bạch Thước khẽ động, nơi này trong nháy mắt đã được nàng ta nắm rõ.
Nơi này là nội bộ Trấn Yêu tháp, chỉ cần nàng ta muốn nàng ta có thể biết tất cả trong nháy mắt.
So với thần thức thì càng thuận tiện mau lẹ hơn. Nhưng vẻ mặt Bạch Thước trở nên cổ quái.
“Tiền bối, thế nào?” Hung Trừ lập tức trở nên sốt sắng, hàm râu trắng bóng run lên, gương mặt mo căng thẳng không thôi.
Liễu Xích càng thêm lo lắng trận pháp trước mặt: “Tiền bối, đây là trận pháp gì?” “Mê Tung trận.”
Khi Bạch Thước nói lời này ngữ khí còn có mấy phần không tự tin.
Liễu Xích, Hung Trừ mấy người cũng ngạc nhiên.
Mắt Tiêu Y sáng lên: “Chắc là Nhị sư huynh muốn dùng để vây khốn Hắc Thước?” Nghĩ gì thế.
Bạch Thước liếc mắt.
“Đừng coi nhẹ nàng ta như vậy, ta am hiểu trận pháp, nàng cũng vậy.”
“Loại trận pháp cấp bậc này với nàng ta mà nói chỉ cần mấy hơi thở là có thể phá giải.”
Tưởng ta là đồ giả à?
Chỉ mà Mê Tung trận, loại trận pháp cấp thấp này, ta nhắm mắt cũng có thể phá. Hung Trừ thì cười lạnh không thôi: “Cái hắn gọi là trận pháp cũng chỉ thế này thôi à?” “Ngây thơ, nghĩ về tiền bối quá đơn giản.”
“Tiền bối, chúng ta tranh thủ thời gian đi vào đi.”
Tuy nhiên, sau một khắc, lông mày Bạch Thước nhăn lại. Nàng ta phát hiện được ba động chiến đấu bên trong, đồng thời cũng cảm nhận được còn có một đại trận khác.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Bạch Thước càng thêm nghi ngờ, cho dù thêm một đại trận thì đã sao, hai đại trận cộng lại thì có thể tạo ra tổn thương gì cho Hắc Thước sao?
Nhìn thấy Bạch Thước nhíu mày, Hung Trừ càng thêm khẳng định: “Tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” “Tiền bối...”
Chủ yếu là không tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh.
Ngay vào lúc Bạch Thước chuẩn bị dẫn người đi vào, sương trắng chung quanh đột nhiên biến mất.
Linh khí chung quanh bỗng nhiên sóng gió nổi lên, sương trắng tràn ngập chung quanh tiêu tán.
Một bóng dáng màu xanh lam chậm rãi xuất hiện.
“Các ngươi đang làm gì?” Giọng nói đầy tráng khí của Lữ Thiếu Khanh truyền đến: “Chờ các ngươi nửa ngày, các ngươi mới đến?”
“Nếu ta bị Hắc Thước đánh chết, các ngươi đến giúp ta nhặt xác cũng không được nữa là.”
Dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh khiến mấy người Bạch Thước tức giận đến mức nghiến răng. Quá đáng ghét.
Nhân tộc đầu đáng ghét như vậy sao?
Dáng vẻ này thật vô sỉ.
Bạch Thước không cảm nhận được khí tức của Hắc Thước: “Hắc Thước đâu?”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lúc này lộ ra mấy phần ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu, nói với Bạch Thước: “Tiền bối, người phải chuẩn bị sẵn tâm lý nhé.”
Trong lòng Bạch Thước trầm xuống, Hắc Thước đã bỏ chạy kịp rồi? Lần này vất vả lắm mới dụ được nàng ta ra, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy. Hung Trừ cười lạnh một tiếng: “Hừ, tên tự đại, thất thủ rồi sao?”
“Còn nói là vô cùng cẩn thận? Làm việc đáng tin cậy?” Thậm chí ông ta còn ném chỉ Thiều Thừa và Kế Ngôn ánh mắt khiêu thích.
Hai người các ngươi đã thổi phồng hắn đến như vậy, kết quả thì sao?
Cười chết người. Bạch Thước sâu kín thở dài, trong lòng không kìm được thất vọng: “Ai, không còn cách nào khác.”
“Chỉ có thể làm theo cách trước đó thôi.”
“Hi vọng có thể lại tìm được cách đánh bại Hắc Thước.” Mặc dù thất vọng, nhưng Bạch Thước cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật.
Hắc Thước trốn rồi, cho dù là trốn trong địa bàn nàng ta khống chế, nàng ta cũng khó có thể tìm được Hắc Thước. Vốn hai người cùng một thể, Trấn Yêu tháp, tất cả mọi người đầu có phần.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, kì quái, làm sao mà dáng vẻ ai nấy cũng như sắp chết vậy: “Nói gì thế?”
“Ta giết nàng ta mất rồi.” “Cái..., cái gì?”
Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến mấy người Bạch Thước ngây ngẩn cả người, hoài nghi mình nghe lầm.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?” Hung Trừ căng thẳng vội hỏi: “Ngươi đánh bại nàng ta?” “Nói nhảm.” Lữ Thiếu Khanh chô ông ta một ánh mắt khinh bỉ: “Chỉ là Hắc Thước, một tay ta cũng có thể trấn áp được.”
“Không biết các ngươi có gì phải lo lắng chứ?”
Chỉ là?
Một tay?
Răng ngà của Bạch Thước đã sắp cắn nát rồi.
Coi ta là cái gì rồi?
Sâu kiến sao? Nàng ta hừ một tiếng, khó chịu nói: “Vậy lời ngươi vừa mới nói là có ý gì?”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, đem con chim sẻ giấu sau lưng ra, Hắc Thước, là bản thể còn lại của Hắc Thước ra. Bạch Thước chỉ thấy một Hắc Thước lớn bằng con diều hâu ra, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng đầu.
Không sai, choáng đầu.
Một khí linh cảm thấy choáng đầu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ cười chết một đám người. Nhưng Bạch Thước cảm thấy chỉ có choáng đầu mới có thể hình dung được tâm tình của nàng ta bây giờ.
Không ngất đi, rất khó tiếp nhận được sự thật trước mắt. Chẳng trách Lữ Thiếu Khanh bảo phải tự chuẩn bị sẵn tâm lý, hóa ra là chuẩn bị theo ý này?
“Vì sao lại như vậy?”
Bạch Thước cắn răng.
Nàng ta là khí linh, khí linh pháp khí cấp tám, nếu như hoàn toàn lộ ra bản thể chí ít cũng lớn bằng ngọn núi. Nàng ta tự chém thân hắc ám, chia ra hai phần trắng đen.
Theo lý mà nói, hình thể nàng ta và Hắc Thước không xê xích bao nhiêu.
Hiện tại, chút hình thể ấy của Hắc Thước không còn lại một phần năm.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, lộ ra vẻ mặt vô tội, nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không biết.” “Lúc ta xóa đi ý thức của nàng ta, nàng ta chỉ lớn như vậy.” Bạch Thước không tin: “Không thể nào, nàng ta dù thế nào đi nữa cũng không thể nhỏ như vậy, trừ phi có người thôn phệ nàng.” Thôn phệ tinh hoa của Hắc Thước chẳng khác gì thôn phệ Bạch Thước nàng ta, thôn phệ tịnh hóa Trấn Yêu tháp.
Lúc này Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Bạch Thước: “Tiền bối, , ta có thể cam đoan với người, ta không thôn phệ nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận