Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1374: Ông bị dọa cho phát khóc rồi sao?

Chương 1374: Ông bị dọa cho phát khóc rồi sao?Chương 1374: Ông bị dọa cho phát khóc rồi sao?
Đối mặt với kẻ địch cường đại, một kiếm này của Kế Ngôn toàn lực đánh ra, kiếm quang trăm ngàn trượng sáng chói mắt hoàn toàn bao phủ Tế thần.
Nhưng mài!
Cho dù là cảnh giới hay thực lực, Tế thần đều mạnh hơn Kế Ngôn rất nhiều.
Một kiếm này của Kế Ngôn có thể hủy diệt được một ngọn núi cao vạn mét nhưng lại không làm gì được Tế thần, có vẻ bất lực trước mặt Tế thần.
Tế thần không hề né tránh, đối mặt với một kiếm đột kích cảu Kế Ngôn, sương mù màu đen quanh quẩn trước mặt ả ta, hóa thành một bàn tay màu đen. Bàn tay che khuất bầu trời, sương mù màu đen quanh quẩn ở chung quanh, tựa như bàn tay ma vương.
Ả ta nhẹ nhàng bóp một cái, siết thật chặt kiếm quang trăm ngàn trượng trong tay, sương mù màu đen mau chóng tràn ngập.
Kế Ngôn thúc giục kiếm quang, quang mang tăng vọt, muốn giãy khỏi gông xiềng, đánh vỡ hắc ám.
Nhưng mà hắc ám quá mức cường đại, sương mù màu đen giống như nước thủy triều bao phủ, quang mang chậm rãi tiêu tán, thối lui.
Cuối cùng hắc ám che đậy quang minh.
Một kiếm này của Kế Ngôn cho dù là Hóa Thần sơ kỳ cũng ngăn cản không nổi nhưng lại bị Tế thần nhẹ nhàng hóa giải. "Phụt!"
Kế Ngôn phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù có mấy phần thất vọng, nhưng chiến ý trong mắt càng mạnh.
Tương Quỳ phía xa nhìn thấy lo lắng không thôi.
Kế Ngôn là Hóa Thần tân tấn, biểu hiện được như vậy là rất khá rồi.
Nhưng, trước mặt Hóa Thần vẫn có vẻ vô cùng yếu ớt.
Ông ta thầm thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra kiên quyết, xem ra cũng chỉ có thể đi đến nước kia thôi.
Ông ta quay đầu nhìn về hướng Tương Ti Tiên một cái, chuyện cho tới nước này, có lẽ đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt.
Ngay vào lúc Tương Quỳ định hành động thì giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên. "Lão đầu, nhìn ông như sắp khóc vậy, có chuyện gì xảy ra thế?"
"Chẳng lẽ ông bị Tế thần dọa cho phát khóc rồi à?"
"Ông tốt xấu gì cũng là đại trưởng lão, là đại lão dưới tay có mấy chục vạn, mấy trăm vạn tiểu đệ, sao ông yếu đuối, đa sầu đa cảm quá vậy!"
Tương Quỳ quay đầu, phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện sau lưng ông ta. Trên mặt Lữ Thiếu Khanh mang theo ngạc nhiên, là hết sức kinh ngạc.
"Không ngờ ông nhát gan vậy đấy?"
Tương Quỳ giận tím mặt, cái tên tiểu tử khốn kiếp này còn tới đây làm gì?
Còn nói ra những lời đáng giận như thế?
Tương Quỳ giận dữ mắng mỏ: "Tiểu tử, ngươi tới nơi này làm gì?" "Chịu chết sao?"
"Trong tay ngươi có Tiên Lưu kiều, ngươi có thể chạy bao xa phải chạy bấy xa chứ?"
Tương Quỳ chỉ hận mình bị thương nếu không chắc chăn phải treo Lữ Thiếu Khanh lên hung hăng đánh một trận.
Tình huống như thế nào trong lòng còn không hiểu rõ sao?
Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn lên trời sau đó nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta cũng không thể bỏ rơi các ngươi để chạy trốn."
"Mọi người đồng sinh cộng tử, tuyệt đối không làm đào binh vứt bỏ người khác."
Vãi!
Tương Quỳ đương nhiên sẽ không tin lời này của Lữ Thiếu Khanh, tiểu tử khốn kiếp này rốt cuộc muốn làm gì. Tương Quỳ nổi giận: "Tiểu tử, mệnh của ngươi không phải mệnh của riêng ngươi, mệnh của ngươi là mệnh của toàn nhân loại.
Ngươi chết không sao nhưng Tiên Lưu kiều rơi vào trong tay Tế thần, toàn bộ nhân loại sẽ đều xong đời.
Lữ Thiếu Khanh liếc Tương Quỳ một cái, cách nói này thật sự nhàm chán cực độ: "Mạng của ta đương nhiên là mạng của ta, đừng ai mong đội cái mũ khác lên cho ta."
Tương Quỳ thúc giục: "Ngươi mau tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, trốn thật xa cho ta."
"Ta đã nói rồi, ta không làm đào binh."
Muối dầu không nghe đúng không?
Tương Quỳ giận dữ mắng mỏ: "Tiểu tử, ngươi không đi, ngươi trả Tiên Lưu kiều cho ta!"
Tương Quỳ không có ý định để tâm đến chuyện sống chết của Lữ Thiếu Khanh, Tiên Lưu kiều mới quan trọng nhất.
"Không lấy ra được.' Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh phiền muộn, Tiên Lưu kiều chó má, móa nó, không phải lại là một đại lão nào đó chiếm mãi hầm cầu không chịu ra đấy chứ?
"Nếu có thể lấy ra, ông tưởng ta muốn mang theo à?"
Nếu có thể hẳn đã vứt lâu rồi, hoặc giao cho Tế thần, mọi người kết giao băng hữu.
Đáng tiếc!
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, nói với Tương Quỳ: "Được rồi, không cần lo lắng, đợi lát nữa mọi người cùng nhau giết chết Tế thần." "Giết chết Tế thần?"
Tương Quỳ suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi.
Đến lúc này rồi mà tiểu tử khốn kiếp này vẫn còn đang nằm mơ sao?
Hiện tại Tế thần đã là tồn tại cường đại nhất trong thế giới này, không ai có thể địch lại.
Tương Quỳ ông ta là một thương binh, cảnh giới thực lực giảm mạnh, không thể là đối thủ của Tế thần.
"Ngươi không thấy sư huynh ngươi bây giờ gian nan như vậy sao?"
Tương Quỳ chỉ vào nơi xa, hận không thể kéo tai Lữ Thiếu Khanh để gầm thét: "Ngươi mù sao?"
Sau khi nổi giận xong, Tương Quỳ lại thở dài một hơi: "Sư huynh của ngươi đã làm tốt lắm rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng cô phụ tâm ý của sư huynh ngươi. Ngươi mau chóng rời đi đi."
Cứng rắn không được, vậy thì mềm mỏng vậy.
Việc Tương Quỳ muốn làm bây giờ không phải là giết chết Tế thân mà chỉ hi vọng Lữ Thiếu Khanh nghe lời rời đi, chạy được bao xa thì chạy bấy xa.
Lữ Thiếu Khanh lại nói khẽ: "Vẫn chưa đủ."
Vẫn chưa đủ?
Tương Quỳ lại tức giận rồi.
Kế Ngôn chẳng qua chỉ mới đột phá vào Hóa Thần, thậm chí có thể nói cảnh giới còn chưa hoàn toàn củng cố, có thể đánh với Tế thần đến nước này, kéo chân Tế thần lâu như vậy đã có thể coi như tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả rồi.
"Tiểu tử ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao?"
"Sư huynh của ngươi đã đến bước sơn cùng thủy tận, đã không cách nào nữa rồi..."
Nhưng lời của Tương Quỳ còn chưa nói xong, nơi xa sáng lên một vòng kiếm quang, sáng mù mắt ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận