Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1760

Chương 1760
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Vẫn là động thác quen thuộc, đầu tiên là đạp một cái khiến cho Quản Đại Ngưu ngã ngửa ra, sau đó là cưỡi lên đập từng quyền từng quyền xuống.
“Nói chuyện không vui ra cho ngươi vui hả?”
“Ba ngày không đánh ngươi, ngươi ngứa da phải không?”
“Vừa vặn, ta để ngươi cũng cảm nhận được cảm giác không vui là thế nào.”
Từng quyền từng quyền nện xuống đánh cho Quản Đại Ngưu kêu la oai oái.
Tiêu Y lẳng lặng lắc đầu, xòe hai tay với Doãn Kỳ, ý như muốn nói, xem đi, đây là kết quả khi không nghe lời khuyên đấy.
Doãn Kỳ cũng gật đầu, tuyệt đối không đồng tình với kết cục của Quản Đại Ngưu: “Là hắn ta tự tìm.”
Lần này Lữ Thiếu Khanh đánh Quản Đại Ngưu lâu hơn tất cả những lần trước, tận hơn nửa khắc đồng hồ.
Đánh cho Quản Đại Ngưu mập lên mấy cân mới dừng tay lại.
Đánh Quản Đại Ngưu một trận, Lữ Thiếu Khanh mới vui lên.
Hắn vỗ vỗ tay, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái thư thái: “Dễ chịu thật. Quả nhiên, khi không vui phát tiết ra là tốt ngay.”
Lữ Thiếu Khanh rất vui vẻ cười tủm tỉm hỏi Quản Đại Ngưu: “Không đau chứ?”
“Ngươi!” Quản Đại Ngưu phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ ngươi đó, thân thể khỏe mạnh”
Đánh ta xong, còn hỏi ta có đau không.
Ngươi nghe lại xem đây là câu hỏi mà ngươi có thể hỏi sao?
Thấy Lữ Thiếu Khanh đã vui trở lại, Tiêu Y lập tức xáp lại gần: “Hi hi, Nhị sư huynh không sao chứ?”
“Thoải mái hơn rồi.” Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục nằm.
Mặc dù Tiêu Y rất muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh vì sao lại không vui, nhưng lại sợ hỏi rồi lại gợi lên câu chuyện đau lòng của hắn.
Nghĩ cho cái mạng nhỏ, nàng vẫn quyết định nén sự tò mò lại, không dám hỏi vấn đề này.
“Ghê tởm!” Quản Đại Ngưu bên này khóc không ra nươc mắt.
Tiêu Y tiến tới cười nói: “Nhìn đi, không nghe mỹ nữ nói, ăn quả đắng ngay.”
Quản Đại Ngưu lại càng thương tâm hơn, chớp chớp đôi mắt nhỏ, chỉ hận không thể lập tức chớp ra mấy giọt nước mắt.
Lữ Thiếu Khanh nằm xuống, lại thuận miệng hỏi Quản Đại Ngưu: “Ngươi đến có chuyện gì không? Hay cố ý đến đây để làm ta vui, giúp ta nguôi giận?”
“Mẹ ngươi!” Quản Đại Ngưu phẫn hận vô cùng, nghiến răng chửi: “Hừ, ta muốn ở đây.”
“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh kỳ quái hỏi: “Không có chỗ nào cho ngươi ở à?”
Quản Đại Ngưu tức giận bất bình: “Ta ra ngoài liền bị kéo đi làm việc, đánh chết cũng không đi ra.”
“Ta cứ ở đây chờ chết đấy. Ta không tin có người có thể khiến ta ra khỏi đây được.”
Quản Đại Ngưu làm bằng hữu của Lữ Thiếu Khanh, được Nhan Hồng Vũ tin tưởng, động một chút lại kéo đi hỗ trợ.
Hắn ta dự định sẽ trốn ở đây, chết cũng không đi ra, không cho Nhan Hồng Vũ có cơ hội đi bắt lính.
“Ngươi có tin ta có thể ném ngươi ra ngoài không?”
Quản Đại Ngưu nhảy dựng lên: “Chỗ này của ngươi rộng như thế, cho ta ở nhờ không được sao?”
“Muốn ở lại cũng được, giao tiền thuê nhà đi.”
Lữ Thiếu Khanh thở dài. Nghèo quá, bây giờ có cơ hội kiếm được một hai linh thạch cũng phải gom, bằng không sau này muốn tu luyện cũng thành vấn đề.
“Quá phận!” Quản Đại Ngưu hô hào: “Trong mắt ngươi, ngoại trừ linh thạch ra còn có cái gì?”
“Không ai xin ngươi ở lại cả.” Lữ Thiếu Khanh không quan tâm.
Quản Đại Ngưu đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên hơi biến sắc, cúi đầu lấy Thiên Cơ bài của mình ra.
Xem hết nội dung trên Thiên Cơ bài, hắn lớn tiếng kinh hô: “Cái này… không thể nào!”
“Làm sao? Làm sao?” Con mèo tò mò Tiêu Y lập tức lại gần hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thiên Cung Môn đầu hàng ma tộc!”
Tin tức vừa rồi của Quản Đại Ngưu tựa như kinh lôi khiến cả ba người chấn kinh.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngồi xuống, cực kỳ ngạc nhiên.
Thiên Cung môn đầu hàng ư?
Yếu thế cơ à?
Một trong hai môn phái lớn mạnh nhất Yến Châu, lại được Trung Châu chi viện, không ngờ lại đầu hàng Ma tộc, đây là trò đùa của thiên đạo à?
Nói các thế lực, môn phái khác đầu hàng cũng còn được, nhưng Thiên Cung Môn đầu hàng, chuyện này rất khó có thể khiến người ta tin tưởng.
Tiêu Y không nhịn được mà nghi ngờ Quản Đại Ngưu đang nói láo: “Ngươi xác định chứ? Không phải đang khoác lác chứ?”
Khoác lác?
Quản Đại Ngưu đưa luôn Thiên Cơ bài của mình cho Tiêu Y, la hét: “Tin tức là từ tổng bộ truyền đến, không có sai.”
Thiên Cơ bài của Quản Đại Ngưu được chế tạo đặc biệt, thậm chí còn có thể dùng làm pháp khí bản mệnh.
Không như loại Thiên Cơ bài trên thị trường chỉ có thể xem tin tức.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Quản Đại Ngưu: “Có thêm tin tức gì cụ thể hơn không?”
Quản Đại Ngưu gật đầu. Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của ba người, hắn ta ngượng ngùng cười cười: “Nhưng đây là cơ mật, ta còn chưa đủ cấp bậc.”
“Dừng!” Tiêu Y, Doãn Kỳ lập tức khinh bỉ.
Tin tức Quản Đại Ngưu biết được cũng không nhiều, có rất nhiều tin tức đã cố tình bị che giấu.
Theo như tin tình báo thì Thiên Cung môn là bất ngờ đầu hàng, không có dấu hiệu báo trước nào.
Thiên Cung môn đột nhiên đầu hàng khiến cho nhân tộc vội vàng không kịp chuẩn bị, Ma tộc thừa cơ tràn vào, gây ra tổn thất rất lớn.
Cụ thể tổn thất bao nhiêu thì trong tin bài cũng không nói rõ, chỉ biết rằng nhân tộc vừa bị đánh cho tan tác, thua thiệt lớn.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, sắc mặt càng ngưng trọng lên, xoa xoa cằm trầm tư một hồi mới chậm rãi nói: “Xem ra phải đến Yến Châu một chuyến rồi.”
Quản Đại Ngưu lại không đồng ý tới Yến Châu vào lúc này, hắn ta nói: “Hiện tại Yến Châu rất hỗn loạn, tùy tiện tiến vào sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không phải ngươi nói chỗ ấy chó còn không muốn đi sao?”
“Đúng vậy, chó không muốn đi, nhưng ta không phải chó.”
Quản Đại Ngưu lườm hắn, lần nữa cường điệu: “Hiện giờ nơi đó rất nguy hiểm.”
Hiện tại Yến Châu đang rối loạn, Ma tộc hung hăng tăng vọt.
Lữ Thiếu Khanh đi cũng không sao, hắn là Luyện Hư kỳ.
Nhưng Quản Đại Ngưu chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, còn không bằng cả Tiêu Y.
Bình thường thì Nguyên Anh sẽ rất lợi hại, nhưng thế cục như bây giờ, Nguyên Anh chẳng khác gì pháo hôi.
Tới Yến Châu, một khi gặp phải Ma tộc, chỉ sợ đến cặn bã cũng không còn thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận