Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 258 - Đại sư huynh và Nhị sư huynh đồng thời ra ngoài?



Chương 258: Đại sư huynh và Nhị sư huynh đồng thời ra ngoài?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không nhịn được lo lắng.Bình thường Lữ Thiếu Khanh vừa rảnh rỗi liền ước gì được trở về phơi thây, động cũng không muốn động, hiếm khi ra ngoài không về.Cho nên, Tiêu Y rất tò mò, cũng rất lo lắng.Lần này Lữ Thiếu Khanh đã đắc tội không ít người trong đại điển, đặc biệt là người Quy Nguyên Các. Chẳng may ở bên ngoài đụng phải mấy người Thương Chính Sơ, Tang Thiệu, nhất định sẽ bị giết chết.Ở trên đại điển lần này, Nhị sư huynh đã hung hăng đắc tội với hai người bọn họ. Tuy rằng Nhị sư huynh rất đáng ghét, nhưng nếu bởi vậy mà chết, nàng cũng sẽ rất thương tâm.Tiêu Y suy nghĩ một chút, vội vàng chạy đi tìm Kế Ngôn."Đại sư huynh." Tiêu Y tìm đến bên ngoài nhà gỗ Kế Ngôn, lo lắng hô: "Nhị sư huynh còn chưa trở về, không sao chứ?"Một lát sau, thanh âm của Kế Ngôn truyền ra từ trong nhà gỗ: "Hắn có cái gì phải lo lắng?"Lấy tính cách của Lữ Thiếu Khanh, hắn không tìm người khác để gây phiền toái thì thôi, làm gì có ai có thể làm cho hắn chịu thiệt?Nghe được giọng điệu bình tĩnh của Kế Ngôn, Tiêu Y yên lòng.Cũng đúng, Nhị sư huynh không có gì phải lo lắng cả.Tiếng Kế Ngôn lại truyền ra: "Muội bận tâm làm cái gì? Viết xong tâm đắc chưa?"Vừa nói đến nỗi đau, đầu Tiêu Y mơ hồ đau nhức.Một đêm viết được hẳn bốn chữ. So với trước thì cũng có tiến bộ, dù sao trước đó một đêm cũng chỉ viết được hai chữ.Đối mặt với câu hỏi của Đại sư huynh, Tiêu Y ngoan ngoãn trả lời: "Bắt đầu viết, còn chưa viết xong.""Ừ." Kế Ngôn ở trong nhà gỗ, giọng lại vô cùng rõ ràng: "Hai ngày nữa đưa cho ta xem, nếu còn chưa viết xong, cứ chờ bị trừng phạt đi."Giọng điệu bình thản, lại có hương vị của đại ca nghiêm khắc.Tiêu Y thiếu chút nữa đã tè ra quần.So với Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y càng sợ Đại sư huynh Kế Ngôn hơn. Đại sư huynh và Nhị sư huynh khác nhau, Đại sư huynh chưa từng nói đùa.Nói thế nào thì làm thế đó, nói trừng phạt là có trừng phạt.Lúc này Tiêu Y cũng không dám ở chỗ này làm chậm trễ thời gian.Nàng lập tức, nhanh chóng xoay người: "Đại sư huynh, ta, ta trở về viết tâm đắc."Tiêu Y muốn khóc quay trở về.Vốn tưởng rằng đi theo Đại sư huynh có thể sẽ không bị Nhị sư huynh trả thù.Không nghĩ tới là Đại sư huynh lâm trận phản chiến, cấu kết làm việc xấu với Nhị sư huynh, cùng nhau bắt nạt nàng.Hu hu, ta thật sự rất thảm.Sư phụ, hiện tại con chỉ có thể dựa vào người.Tiêu Y đi được nửa đường, xoay người đi tìm sư phụ.Bị Đại sư huynh và Nhị sư huynh bắt tay bắt nạt, cũng chỉ có sư phụ mới có thể cho nàng một chút ấm áp.Tiêu Y đi tới chỗ sư phụ, phát hiện nơi này im ắng, sư phụ còn chưa trở về.Tiêu Y càng muốn khóc.Sư phụ, người ở đâu vậy, mau trở lại dạy con viết tâm đắc đi.Ngay lúc Tiêu Y đang phiền muộn, giọng của Kế Ngôn lại truyền tới."Ta đi ra ngoài một chuyến!"Kế Ngôn khống chế phi kiếm hóa thành một tia sáng rời đi.Tiêu Y cũng không muốn khóc, trừng to mắt, nhìn phương hướng Kế Ngôn biến mất, rất muốn theo sau.Đại sư huynh đi đâu vậy? Muốn đi làm gì?Cứ như vậy, cả Thiên Ngự Phong chỉ còn lại một mình Tiêu Y, ngay cả Tiểu Hồng cũng không có ở đây.Tiêu Y cảm nhận được sự yên tĩnh của Thiên Ngự Phong, nàng đột nhiên có thể hiểu được tâm tình của sư phụ.Vì sao sư phụ vẫn muốn thu nhiều người vào Thiên Ngự Phong, Thiên Ngự Phong thực sự là rất quạnh quẽ.Yên tĩnh đến mức làm cho người ta có một loại cảm giác cô độc.Lần đầu tiên một mình ở Thiên Ngự Phong, Tiêu Y cảm thấy không quen và cô độc. Nhưng mà loại cô độc này cũng kéo dài không bao lâu, Thiều Thừa đã trở lại."Hai người họ đâu?"Thiều Thừa kỳ quái, thần niệm đảo qua, đại đồ đệ chăm chỉ và nhị đồ đệ lười biếng đều không thấy bóng dáng.Duy chỉ còn lại tiểu đồ đệ lẻ loi một mình.Ông còn muốn mắng Lữ Thiếu Khanh một trận, hắn làm việc khiến chưởng môn tức giận muốn chết."Nhị sư huynh đã hai ngày không về, Đại sư huynh thì vừa mới nói muốn đi ra ngoài một chuyến. May mà sư phụ đã trở lại, bằng không Thiên Ngự Phong chỉ còn lại một mình con."Một mình ở chỗ này, trong lòng luôn có chút mất mát và cô đơn.Thiều Thừa nghe xong, lập tức đoán được hai sư huynh đệ Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh khẳng định có chuyện muốn làm.Ông kỳ quái, có chuyện gì đáng để hai người bọn họ đồng thời ra tay?"Kỳ quái, hai tên gia hỏa này muốn làm gì?"Kế Ngôn không có việc gì, chỉ biết tu luyện trong nhà gỗ nhỏ của hắn.Lữ Thiếu Khanh cũng không kém bao nhiêu, không có việc gì làm chỉ biết nằm trên võng phơi thây.Số lần hai sư huynh đệ đồng thời ra ngoài là rất ít, ngoại trừ có chuyện đặc biệt, giống như chuyện lần trước.Tiêu Y vừa nghe, chuyện muốn Thiều Thừa dạy nàng viết tâm đắc đã bị vứt ra sau đầu.Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Thiều Thừa, kéo y phục Thiều Thừa, hỏi: "Sư phụ, ý người là, Đại sư huynh và Nhị sư huynh cùng đi làm chuyện gì sao?""Hẳn là vậy."Thiều Thừa nhìn xa xa, trong ánh mắt mang theo một chút lo lắng.Thân làm sư phụ, ông coi hai đồ đệ này như con đẻ, trên danh nghĩa là thầy trò, trên thực tế là phụ tử.Nhớ tới lần trước hai tên gia hỏa kia trêu chọc đến tu sĩ Nguyên Anh, Thiều Thừa lại càng lo lắng.Quên đi, vẫn nên đi theo xem một chút đi.Thiều Thừa quyết định trong lòng.Nếu không có nguy hiểm cũng tốt, mình nhìn cũng an tâm.Ông vỗ vỗ đầu Tiêu Y, nói: "Con ở nhà dưỡng thương cho tốt đi, ta ra ngoài một chuyến."Tiêu Y lập tức bĩu môi, quơ tay kháng nghị: "Con không cần, con cũng muốn đi theo."Các ngươi hết người này đến người khác đi ra ngoài, liền để lại một mình ta trông nhà, ta không cần, ta cũng không phải chó con, trông nhà không phải công việc của ta."Sư phụ, mang theo con đi, con cũng muốn đi xem Đại sư huynh và Nhị sư huynh làm gì."Đại sư huynh và Nhị sư huynh đáng ghét, có chuyện vui lại không mang theo ta.Thật đáng ghét.Thiều Thừa chần chờ một chút, thực lực của nha đầu này quá yếu.Nếu lại bị thương, chẳng may thật sự gặp phải cái gì, chỉ sợ cặn bã cũng không có.Thiều Thừa thầm nghĩ muốn từ chối.Nhưng không chịu nổi Tiêu Y làm nũng đáng yêu, cuối cùng đành đáp ứng."Được, được, đi thôi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận