Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1356: Tế thần thần bí

Chương 1356: Tế thần thần bíChương 1356: Tế thần thần bí
Sau khi nam nhân quái vật kia chết, quái vật liền dừng tấn công.
Hành động cực kỳ khác thường.
Tế thần tìm cây cầu lâu vậy rồi, biết thế giới Huyền Thổ, phát hiện ra cây cầu, cũng phải không tiếc hết thảy mà tăng binh giết tới mới đúng.
Nhưng mà, sau khi giết một Hóa Thần chúng lại hành quân lặng lẽ, khiến cho Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ.
Theo hắn thấy, Tế Thần là một tên đói suốt mười ngày nửa tháng, đang đi khắp nơi tìm ăn.
Thật vất vả mới tìm được đồ ăn, chắc hẳn phải lập tức nhào đến ăn như gió cuốn, không chậm rãi mà ăn liên tục mới phải.
Tương Quỳ cùng Tế thần tranh đấu trong thế giới này lâu như vậy, muốn nói ai hiểu Tế thần nhất, ngoại trừ ông ta thì không còn ai khác.
Nghe được Lữ Thiếu Khanh hỏi vậy, Tương Quỳ khẽ giật mình, không ngờ tiểu tử này lại nghĩ tới một bước này.
Nhưng vì sao Tế thần không tiếp tục đánh tới thì ông ta không hiểu.
Ông ta suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết Tế thân đang nghĩ gì."
"Không thể nào." Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi: "Ngươi đấu với nó lâu thế mà còn không hiểu nó à?"
"Dù bình thường không đánh nhau thì không phải ngươi sẽ phái người làm gian tế tìm hiểu tin tình báo bên trong sao?" "Biết người biết ta, trăm trận trăm thăng, chưa nghe bao giờ à?”
"Ngươi quá kém rồi!"
Bị một tiểu gia hỏa nói thế, trong lòng Tương Quỳ cũng nổi nóng, nhưng cũng xấu hổ.
Hoàn toàn chính xác, đấu với nhau bao năm như vậy mà trong tay không có nổi tin tình báo nào liên quan đến Tế thần, nói ra cũng làm trò cười cho người khác.
"Khụ khụ." Tương Quỳ ho khan hai tiếng che dấu sự xấu hổ trong lòng mình, sau đó dựng thẳng eo, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Hừ, chúng ta hoàn toàn không biết Tế thần ở đâu, thế nào."
"Ta giao thủ với nó chỉ là đấu pháp cách không, chưa từng gặp mặt."
"Chỉ có một số ít nhân loại hoặc quái vật Nguyên Anh từng gặp Tế thần, nhưng bọn họ đều bị hắc vụ ăn mòn, tâm trí hoàn toàn bị mê hoặc, tuyệt đối trung thành cảnh cảnh với Tế thần."
"Không phải chúng ta không phái người đi, nhưng lần nào cũng là có đi mà không có về, thậm chí còn trở thành nanh vuốt của Tế thần, quay lại đối phó với chúng ta, tạo thành tổn thất thật lớn với chúng ta."
Tương Quỳ cũng có vẻ bất đắc dĩ.
Quái vật cực kỳ bất đắc dĩ.
Màn sương đen quả thực là vũ khí loại bỏ gian tế, sau khi bị ăn mòn hoàn toàn thì như biến thành người khác.
Tế thần tựa như một Đế Vương, cao cao tại thượng, thần bí khó lường, là thân long thấy đầu không thấy đuôi.
Bên này nhân loại nào từng thấy khuôn mặt thật của Tế thần thì không chết cũng trở thành chó săn cho nó. Cho nên Tương Quỳ và tổ chức Thí Thần từ trên xuống dưới đều không biết nhiều về Tế thần là cái dạng gì, càng không biết là đực hay cái.
Bất đắc dĩ thở dài, Tương Quỳ tiếp tục nói: "Tin tức liên quan đến Tế thần, ta chỉ có thể biết thực lực của nó còn mạnh hơn ta, vô cùng giảo hoạt, có được tư duy bình thường của nhân loại."
"Khủng bố vậy sao?" Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc hỏi lại: "Lợi hại như thế, làm sao các ngươi sống sót được?"
"Là vì thế giới Huyền Thổ sao?"
Không biết thế giới Huyền Thổ, cho nên không đuổi tận giết tuyệt tổ chức Thí Thần được.
Tương Quỳ hừ một tiếng, ông ta không thích nghe lời này.
"Ta cũng không sai." Nhìn Tương Quỳ eo lưng thẳng tắp, nghiêm túc nhìn mình, như một đứa trẻ không chịu phục, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, rất khinh thường: "Cho nên ta mới nói vậy."
"Có lãnh đạo như ngươi, nhất định các ngươi đều nhờ vào hào quang của thế giới Huyền Thổ."
Tương Quỳ tức giận: "Tiểu tử hỗn đản, có biết nói chuyện không hả?"
Nói ra vẻ ta cực kỳ xuất sắc, không có ta, căn bản tổ chức Thí Thần còn không xây dựng nổi, cũng không thể phát triển được đến như bây giờ.
Ngươi không thử đi hỏi thăm uy danh của ta đi?
"Thật mà" Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không nể tình Tương Quỳ: "Nếu bị Tế thần biết vị trí trước kia của thế giới Huyền Thổ, ngươi cảm thấy các ngươi có thể sống được gần ngàn năm sao?"
Tương Quỳ không cách nào phản bác.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Ha, tiền bối của các ngươi cũng không tử tế, không trung thực nói cho các ngươi biết thế giới Huyền Thổ đang bảo vệ thứ gì, suýt nữa đã lừa chết các ngươi."
Nhắc đến chuyện cây cầu, Tương Quỳ đánh một cái: "Tiểu tử, không phải tất cả là vì ngươi sao?"
"Không có ngươi, thế giới Huyền Thổ sẽ không bại lộ."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tương Quỳ bằng ánh mát khó mà tin nổi: "Lão đầu, lời này không thể nói lung tung được."
"Rõ ràng là ngươi tùy tiện mở ra khoa học kỹ thuật, chọc giận game master thiên đạo, người ta muốn xử lý ngươi đâu có liên quan gì tới ta?" "Không phải ta nói ngươi chứ, dù ngươi muốn dùng đến khoa học kỹ thuật, cũng phải khiêm tốn một chút chứ, nghênh ngang dùng nó như thế thiên đạo không xử ngươi thì xử ai?"
Tương Quỳ chỉ hiểu được nửa vời những lời Lữ Thiếu Khanh nói, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được đây chẳng phải lời tốt lành gì.
Tương Quỳ khó chịu, hừ lạnh: "Dù sao thì tất cả cũng là vì ngươi mà nên."
Không phải gia hỏa nhà ngươi muốn tới thế giới Huyền Thổ, ta sẽ tùy tiện xem quẻ sao?
Bị thần phạt cũng là vì các ngươi. Ai bảo thân phận lai lịch các ngươi quá bí ẩn, khiến cho ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
"Phải phải." Lữ Thiếu Khanh cũng không phủ nhận: “Ai bảo ta đẹp trai chứ?" Tương Quỳ ngạc nhiên, tiểu tử này lại nhận nhanh thế cơ à?
Không giống phong cách của hắn.
Khi Tương Quỳ còn đang nghỉ hoặc, Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ngươi có thể xem quẻ lần nữa được không? Xem tiếp theo chúng ta có gặp phải phiền phức gì nữa không?"
"Không thì xem thử xem có gặp phải Tế thần không, có cách nào tránh đi không?"
Tương Quỳ tức chết. Xem như ông ta hiểu vì sao thái độ của Lữ Thiếu Khanh lại tốt như thế.
Thì ra là muốn cầu cạnh mình.
Thật là một tiểu hỗn đản, Tương Quỳ thâm mắng.
Khi có việc cần nhờ thì thái độ tốt ghê gớm. Khi không có chuyện gì thì trở mặt không quen biết, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận