Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1003. Ta có một điều kiện



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHai người Kiếm Ngũ và Thôi Chương Minh thờ ơ lạnh nhạt, tự kiềm chế thân phận, cũng không nói lời nào.Kiếm Ngũ nói với Thôi Chương Minh: “Nghe nói ngươi từng giao thủ với hắn?”Sau khi Thôi Chương Minh tới đây liền nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, lão nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng lão đã dùng Mẫn Hồn Thứ đâm trọng thương Lữ Thiếu Khanh.Vì sao trông Lữ Thiếu Khanh không hề có chút dáng vẻ bị thương nào?Chẳng lẽ Mẫn Hồn Thứ của mình là hàng giả?Sắc mặt Thôi Chương Minh không được tốt lắm, lão giao thủ với Lữ Thiếu Khanh, lão đã bị thương nhưng lão không tin Lữ Thiếu Khanh không bị thương.Lão gật đầu: “Không sai, ta dám khẳng định tuyệt đối đả thương hắn, dáng vẻ của hắn bây giờ có lẽ đang cố giả vờ.”Kiếm Ngũ cười: “Vậy thì tốt, cho lũ tiểu bối chơi đi.”Thế cục hiện tại đều đã nắm chắc trong tay, trêu đùa con chuột nhỏ một phen cũng tốt.Lão ta mở miệng, âm thanh khô khốc quanh quẩn bên trên bầu trời: “Nếu như ngươi không đồng ý giao thủ với nhóm tiểu bối vậy thì đừng trách tiền bối ta xuất thủ. Hoặc, bảo những người khác cùng tiến lên?”Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nhìn qua Kiếm Ngũ.Cần mặt mũi không vậy?Chuyện giữa tiểu bối, người lớn như ngươi nhúng tay làm gì?Hắn chỉ vào Kiếm Ngũ, cả giận mắng: “Lão già ngươi từ đâu xuất hiện? Ngươi là ai?”Trong mắt Kiếm Ngũ lóe lên sát ý, thứ vô lễ thô bỉ, nhân tộc, quả nhiên đáng chết.Kiếm Ngũ lạnh lùng nói: “Ta tên Kiếm Ngũ.”Lữ Thiếu Khanh ngây dại, chỉ vào Kiếm Ngũ run rẩy: “Ngươi, ngươi là Kiếm Ngũ?”Kiếm Ngũ hết sức hài lòng với phản ứng của Lữ Thiếu Khanh, đây mới chính là phản ứng nên có khi nghe thấy đại danh hiển hách của lão ta.Hoảng sợ, e ngại.Kiếm Ngũ nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của Lữ Thiếu Khanh thì lửa giận trong lòng biến mất, âm thầm đắc ý.Đã rất lâu rồi mình không xuất hiện trước mặt mọi người, danh tiếng vẫn vang dội trước sau như một.Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Không biết xấu hổ, không phải nói Hóa Thần kỳ trở lên không được phép đối phó chúng ta sao? Ngươi thân là Hóa Thần mà còn không biết xấu hổ bước ra đây à?”“A, không đúng.” Lữ Thiếu Khanh như kịp phản ứng lại: “Các ngươi sẽ không dám vi phạm mệnh lệnh của Thánh Chủ, nói như vậy, ngươi vẫn là Nguyên Anh. Sao vậy? Sao lâu vậy rồi vẫn chưa trở thành Hóa Thần?”“Đúng thật là, sao lâu như vậy chưa trở thành Hóa Thần, vậy thì phải ngoan ngoãn ở trong nhà tu luyện chứ, ra ngoài tham gia náo nhiệt không sợ bị người ta chê cười sao?”Đắc ý trong lòng Kiếm Ngũ tức hôi phi yên diệt.Minh tán ngầm bị tổn hại.Lão ta tức giận đến mức khẽ cắn môi: “Nhân tộc ti tiện miệng lưỡi bén nhọn, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”Lữ Thiếu Khanh vội vàng lùi bước một bước: “Không thể nào, ngươi còn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?”“Ban nãy ngươi vừa nói, muốn để ta đánh với đám tiểu bối của ngươi, không phải ngươi định hành động ngược với lời nói của mình đấy chứ?”Kiếm Ngũ đè ép lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không dám đánh với bọn tiểu bối thì ta chỉ có thể lĩnh giáo một chút sự lợi hại của ngươi vậy. Hi vọng thực lực của ngươi có thể lợi hại được như miệng của ngươi.”“Ai nói ta không dám?” Lữ Thiếu Khanh cuồng vọng kêu: “Bảo bọn hắn đến chịu chết đi.”Loan Hi lại một lần nữa hét lớn một tiếng: “Ta đến giết ngươi.”“Chậm đã!” Lữ Thiếu Khanh một lần nữa hét lớn: “Ta có một điều kiện.”Kiếm Ngũ cười lạnh: “Bây giờ ngươi còn có tư cách gì mà đòi bàn điều kiện? Kết quả của ngươi chỉ có một.”“Ngươi sợ sao?” Thái độ của Lữ Thiếu Khanh vẫn càn rỡ như vậy khiến cho người ta hận đến nghiến răng: “Sợ thì thôi.”Hắn lại nói với Thôi Chương Minh: “Có muốn lấy lại ba ngàn vạn viên linh thạch không?”Lông mày Thôi Chương Minh nhướn lên: “Ngươi muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Loan Hi nói: “Ta đánh với hắn, ta thắng, các ngươi cho ta mười canh giờ, để chúng ta rời khỏi nơi này, sau mười canh giờ các ngươi lại cùng nhau tiến lên.”“Ta thua, ba ngàn vạn linh thạch ta trả lại đủ, hai người chúng ta cũng do các ngươi tùy ý xử trí, thế nào?”Thôi Chương Minh động lòng, lão dẫn theo nhiều tộc nhân như vậy tới đây, mục đích cuối cùng nhất còn không phải là vì ba ngàn vạn viên linh thạch này sao?Lão nhìn qua Kiếm Ngũ, nói khẽ với Kiếm Ngũ: “Ý của Thánh Chủ là để hai người bọn hắn trở thành đá mài dao cho bọn tiểu bối, vậy cứ để để bọn tiểu bối giải quyết bọn hắn đi.”Kiếm Ngũ cười lạnh: “Bọn hắn là cá trong chậu, tại sao phải đồng ý với bọn hắn?”“Giết bọn hắn, thứ ở trên người bọn hắn cuối cùng còn không phải là chiến lợi phẩm của chúng ta sao?”Thôi Chương Minh rất muốn cho Kiếm Ngũ một búa.Chiến lợi phẩm, ngươi muốn nói đến lúc đó ba ngàn vạn viên linh thạch cũng sẽ bị Kiếm gia các ngươi lấy đi sao?Lão cắn răng: “Đến lúc đó, cho Kiếm gia các ngươi năm trăm vạn viên linh thạch.”Tất cả mọi người là lão hồ ly, bình thường minh tranh ám đấu đã quen, biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.Kiếm Ngũ cười ha ha: “Một ngàn vạn, nếu không đến lúc đó ai tự dựa vào thủ đoạn của kẻ nấy đi.”Thôi Chương Minh cắn răng, đồng ý: “Được.”Kiếm Ngũ cười rất vui vẻ, trên gương mặt khô khan thon gầy nở nụ cười giống như một lão quỷ, khiến người ta thấy sợ hãi.Lão ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Một canh giờ, ngươi thắng, ta có thể cho các ngươi một canh giờ chạy trốn.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, kêu to lên: “Lão già, ta thấy ngươi đừng lấy tên Kiếm Ngũ nữa, lấy tên Kiếm Lột Da đi.”“Một canh giờ, ngươi không thấy ngại sao? Ba canh giờ: “ Lữ Thiếu Khanh như bị ép đến mức sốt ruột, nói với Thôi Chương Minh: “Ít hơn ba canh giờ, một mảnh vụn ta cũng không trả cho ngươi.”“Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, một canh giờ, không đồng ý thì thôi.” Kiếm Ngũ không có ý định nhượng bộ, Thôi Chương Minh cho dù trong lòng nhớ thương ba ngàn vạn linh thạch thì cũng kiên quyết ủng hộ Kiếm Ngũ. Hết chương 1003.

Bạn cần đăng nhập để bình luận