Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 656 - Ốc đảo kì lạ



Chương 656: Ốc đảo kì lạNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn ốc đảo tuyết trắng phất phới, suy đoán: "Xem ra những thứ không thuộc về ốc đảo sẽ bị thanh trừ sạch sẽ khi đổi mùa."Đây là một loại phòng ngự máy móc, thanh trừ tất cả những thứ đến từ bên ngoài, không thuộc về ốc đảo.Lữ Thiếu Khanh thậm chí còn suy đoán, trừ lúc mùa thay đổi sẽ có nguy hiểm, lúc khác thì an toàn.Nhưng điều này vẫn còn cần phải thăm dò mới biết.Tiêu Y gật đầu, ôm Tiểu Bạch: "Nhị sư huynh, Tiểu Bạch cũng nói thế này."Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiểu Bạch trong lòng Tiêu Y, ánh mắt lóe sáng, cười gian nói với Tiêu Y: "Quăng con mèo trắng này vào trong đó, kiểm tra xem thế nào."Vừa nãy họ đã dùng linh cốc thăm dò, nhưng không biết vật còn sống có tuân theo quy luật đó hay không.Tiểu Bạch nghe vậy, cái đuôi dựng đứng lên giống như mèo con đang hoảng sợ, lông trên người xù hết cả ra, chẳng khác nào vừa bị điện giật.Nó hét lên một tiếng, dúi đầu vào trong lòng Tiêu Y, không dám đối mặt với Lữ Thiếu Khanh.Hổ con sợ quá, người này thật đáng sợ.Tiểu Bạch sống ở nơi này, thủ hộ nơi này, nó biết rõ sự đáng sợ của ốc đảo này.Đối với Tiểu Bạch mà nói, lực lượng trong ốc đảo thần bí là lực lượng của thần linh, ai vào đó cũng không được yên lành.Nếu ném nó vào trong, còn không bằng giết nó luôn.Tiểu Bạch chỉ ước gì mình có thể thu nhỏ lại, tốt nhất là biến thành trong suốt, làm đại ma đầu không nhìn thấy nó.Đáng tiếc nó tu luyện chưa đủ, hiện tại nhỏ nhất cũng chỉ có thể biến nhỏ như một con mèo con.Tiêu Y nghe vậy, ôm chặt Tiểu Bạch, chết cũng không buông tay, cảnh giác vạn phần: "Nhị sư huynh, Tiểu Bạch là bằng hữu của ta, huynh không được khi dễ nó.""Vừa rồi nó còn khi dễ ta kia kìa."Câu nói của Lữ Thiếu Khanh làm Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng, nếu ta biết ngươi đáng sợ như vậy, có chết ta cũng không dám chọc vào ngươi.Ai bảo ngươi giả bộ thành như vậy, làm ta tưởng ngươi dễ khi dễ.Nhân loại xấu xa, lừa gạt hổ.Tiêu Y phùng mang trợn mắt: "Nhị sư huynh, Tiểu Bạch không quen ngươi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm mà thôi."Tiểu Bạch liên tục gật đầu, đúng vậy, mọi chuyện đều là hiểu lầm."Sau này ngươi làm việc phải nghĩ nhiều một chút, đừng có ngu ngốc như vậy, sư muội ngu xuẩn của ta không có đầu óc, nếu ngươi cũng có không đầu óc, ta sẽ lột da của ngươi ra làm y phục."Lữ Thiếu Khanh đe doạ Tiểu Bạch một phen, nói với Úc Linh: "Giúp ta một chuyện.""Giúp gì?" Úc Linh nghiêm mặt, khó chịu hỏi, sau đó đoán được Lữ Thiếu Khanh muốn nàng làm gì, cắn răng: "Đừng có mà mơ."Ngươi muốn ta vào trong?Mơ cũng không có đâu nhé.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả không ngừng, bước qua hai bước, kề sát vào nàng ta.Úc Linh ngửi mùi hương trên người Lữ Thiếu Khanh, lại nhớ tới lời thề của mình, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng, giống như một quả táo chín, vô cùng hấp dẫn.Tiêu Y bên này lập tức dùng một bàn tay che hai mắt của mình lại, sau đó lén lút nhìn Nhị sư huynh thông qua kẽ ngón tay.Nhị sư huynh muốn làm gì?Chẳng lẽ muốn làm chuyện kia với Úc Linh tỷ tỷ ở đây?Đại sư huynh đã đi lâu như vậy rồi, rốt cục cũng Nhị sư huynh không nhịn nổi nữa sao?Ta phải làm gì bây giờ?Nếu không thì ta tìm chỗ nấp vào, cho hai người bọn hắn không gian riêng tư?Nhưng mà ta lại rất muốn xem.Tiêu Y buồn rầu muốn chết.Lữ Thiếu Khanh thì sao, nhìn thấy Úc Linh đỏ bừng cả khuôn mặt, tỏ vẻ kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Cô bé, ngươi không sao chứ?"Tuy Úc Linh biết đây chỉ là quan tâm giả dối, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được sinh ra cảm giác khác thường.Thôi rồi, thôi rồi.Tiêu Y bên cạnh nhịn không được kêu rên trong lòng.Quả nhiên là Nhị sư huynh muốn xuống tay với Úc Linh tỷ tỷ rồi.Đại sư huynh đã muộn một bước rồi.Haizz, đến lúc đó mình phải nhắc nhở Úc Linh tỷ tỷ, làm nàng nhận rõ ràng địa vị của mình, là làm lẽ.Nàng tuyệt đối đừng có nghĩ đến việc làm lớn, nếu không sẽ bị chém thành cặn mất.Đầu óc của Úc Linh có phần hỗn loạn, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, không biết hiện tại nên làm gì.Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập bùm bùm không ngừng, hơn nữa còn càng ngày càng kịch liệt.Úc Linh đối mặt với Lữ Thiếu Khanh đang áp sát, trong lòng thẹn thùng, nhịn không được lui về phía sau một bước, muốn tránh né Lữ Thiếu Khanh theo bản năng."Ngươi…"Nhưng mà, dị biến nổi lên ngay sau đó, Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay, khống chế Úc Linh.Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt khó có thể tin, tên khốn này muốn làm gì?"Đi xuống đi!"Lữ Thiếu Khanh ném Úc Linh vào trong ốc đảo."Bùm!"Úc Linh bị Lữ Thiếu Khanh vứt vào trong ốc đảo không khác gì một quả bóngTiêu Y sợ ngây người.Nhị sư huynh đang làm gì?Giết người diệt khẩu, chứng minh trong sạch sao?Chẳng lẽ Đại sư huynh đã về?Đầu Tiêu Y bắt đầu quay như chong chóng. Lúc này, nàng đã xem nhẹ Úc Linh rồiTiểu Bạch sợ hãi hơn nữa.Hắn không vứt hổ đi vào, lại vứt một người đi vào.Thật là đáng sợ.Hóa ra, lúc nãy hắn nói muốn vứt hổ vào trong đó, không phải nói suông.Thật đáng sợ, thật tàn nhẫn.Tiểu Bạch dùng hai móng hổ lông lá xù xì che hai mắt của mình lại, ốc hết sức núp vào trong lòng Tiêu Y.Thậm chí, ngay cả hít thở nó cũng chỉ dám thở thật nhẹ, sợ kinh động Lữ Thiếu Khanh.Bên này, Tiêu Y nhìn khắp xung quanh, không phát hiện tung tích của Đại sư huynh, nàng mới dè dặt, dò hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị, Nhị sư huynh, huynh, huynh muốn làm gì?""Dò đường chứ gì, không thấy à?" Lữ Thiếu Khanh thấy lạ, vậy mà cũng không thấy à?"Mắt muội mù rồi à?"Tiêu Y rụt cổ, sợ hãi hỏi: "Nhưng, nhưng sao lại ném Úc Linh tỷ tỷ vào đó?"Dù sao họ cũng đã ở bên nhau một thời gian, cũng có một chút tình cảm.Úc Linh tỷ tỷ từng nói muốn gả cho huynh, huynh làm như vậy đúng là quá tuyệt tình.Lý do Lữ Thiếu Khanh đưa ra cũng rất đơn giản: "Rất đơn giản mà, nơi này chỉ có ba người, không ném nàng vào trong đó, chẳng lẽ muội muốn vào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận