Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 159 - Ngươi là cháu trai của ta



Chương 159: Ngươi là cháu trai của taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTấn công của Trương Tòng Long như tuyết xuân gặp ánh sáng mạnh, trong nháy mắt hòa tan.Sắc mặt hắn ta lại thay đổi, hắn ta cảm nhận được một cỗ uy áp đánh úp về phía mình.Không khí rung động từng tầng, giống như gợn sóng trong nước, dưới mặt nước giống như có hung thú đang ẩn núp.Hung dữ tấn công Trương Tòng Long.Trương Tòng Long vội vàng vận chuyển linh lực, giơ hai tay lên giao nhau ở trước ngực, hai tay sáng lên ánh sáng chói mắt.Một vòng lại một vòng linh khí xuất hiện trước người, giống như tấm chắn lưu động dốc toàn lực ngăn cản uy áp đột kích."Bùm!"Một tiếng vang nhỏ vang lên.Sắc mặt Trương Tòng Long trắng bệch, tấm chắn linh khí hắn ta bày ra ầm ầm tiêu tán.Uy áp giống như một cái búa lớn đập vào người hắn ta, đánh cho hắn ta liên tục lui về phía sau, giẫm ra dấu chân thật sâu trên mặt đất.Vẫn y như trước, đối mặt với Kế Ngôn đã vào Nguyên Anh Kỳ, hắn ta cũng giống như vậy, bị ép liên tục lui về phía sau.Trương Tòng Long nhìn thấy dấu chân trên mặt đất, lại nghĩ đến đêm đó, lửa giận trong lồng ngực trong nháy mắt bị đốt lên."Đáng, đáng chết!"Lửa giận xông thẳng vào trán, ánh mắt trong nháy mắt biến đỏ.Giọng nói lười biếng của Lữ Thiếu Khanh truyền vào tai hắn ta."Như thế nào? Còn muốn ra tay sao? Ngươi đang khiêu chiến với sư phụ ta sao? Chỉ là Kết Đan kỳ mà cũng dám mạo phạm đại năng Nguyên Anh?"Lời nói của Lữ Thiếu Khanh giống như một gáo nước lạnh, đổ xuống từ trên đầu Trương Tòng Long. Dập tắt một ít lửa giận của Trương Tòng Long, cũng làm cho hắn ta hơi khôi phục một ít lý trí.Thiều Thừa là Nguyên Anh, Trương Tòng Long hắn ta là Kết Đan kỳ, cho dù là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ tầng 9, cho dù hắn ta có thể đột phá tiến vào Nguyên Anh kỳ bất cứ lúc nào. Cho dù trong tay hắn ta có nhiều át chủ bài hơn nữa, nhiều pháp bảo hơn nữa.Thì hắn ta vẫn không phải là đối thủ của Nguyên Anh Kỳ.Hắn ta không phải Kế Ngôn, Thiều Thừa cũng không phải là mới vào Nguyên Anh.Tiêu Y ở bên cạnh kích động kéo tay Biện Nhu Nhu, thấp giọng nói: "Nhu Nhu tỷ tỷ, ngươi xem, đây là sự lợi hại của Nhị sư huynh. Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn. Cho dù là Trương Tòng Long thì cũng không chiếm được lợi ích gì khi ở trước mặt Nhị sư huynh đâu."Tiêu Y lại muốn quỳ bái Lữ Thiếu Khanh.Cho dù là Trương Tòng Long, ở trước mặt Nhị sư huynh cũng phải ăn quả đắng.Lợi hại hơn nữa thì như thế nào? Người đứng thứ hai Tề Châu thì như thế nào? Ở trước mặt Nhị sư huynh ta không phải cũng chẳng là gì sao?Biện Nhu Nhu bĩu môi, đây không phải là lại dùng lá chắn sao?Ngươi xem xem, nếu không có sư phụ ngươi ở đây, hắn có thể sẽ phải chịu đau khổ hay không?Trương Tòng Long ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn Lữ Thiếu Khanh.Sát ý vô tận tràn ngập trong tửu lâu, nhưng lý trí còn sót lại khiến hắn ta không dám ra tay.Trương Tòng Long bá đạo, nhưng không ngốc.Thương Chính Sơ đã chọc giận Thiều Thừa về chuyện hạ tử thủ với Kế Ngôn.Đêm hôm đó nếu không phải có Thương Chính Sơ ra tay chặn lại thì một thuyền toàn đệ tử của Quy Nguyên Các sẽ bị Thiều Thừa diệt.Nếu như hiện tại hắn ta lại ra tay, không thể nghi ngờ chính là cho Thiều Thừa một cơ hội, một cơ hội để tiêu diệt hắn ta.Trương Tòng Long nhìn Lữ Thiếu Khanh, căm hận nói: "Đồ vô sỉ. Có dám đánh một trận với ta không?"Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, trông ta ngốc lắm sao: "Tại sao ta phải đánh với ngươi? Đến cả Đại sư huynh của ta ngươi cũng đánh không lại, vậy mà còn muốn đánh với ta? Ngươi không biết ta chỉ dùng một tay cũng có thể trấn áp Đại sư huynh của ta sao?"Cho dù là Hạ Ngữ cũng muốn châm chọc một câu. Lời vô sỉ như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra.Kế Ngôn đó, làm gì có ai dám nói dùng một tay là có thể trấn áp hắn ta? Cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám nói như vậy.Trương Tòng Long cười lạnh: "Xem ra ngươi không dám rồi."Chỉ cần Thiều Thừa không nhúng tay, Lữ Thiếu Khanh đơn độc đánh hắn ta, hắn ta có lòng tin sẽ trừng trị được Lữ Thiếu Khanh.Cho dù không giết Lữ Thiếu Khanh, hắn ta cũng có tự tin sẽ làm Lữ Thiếu Khanh chịu đau khổ."Cái đồ chỉ biết dựa vào sư phụ."Trương Tòng Long tiếp tục khích tướng.Phép khích tướng sao? Sử dụng trước mặt ta, đùa giỡn một kẻ có lòng dạ hẹp hòi này, sẽ có tác dụng sao?Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Ngươi cũng có thể gọi sư phụ ngươi tới mà. Sư phụ ta đánh không lại sư phụ ngươi, nếu ông ta đến, sư phụ ta khẳng định sẽ chạy trối chết."Sư phụ của Trương Tòng Long là chưởng môn Quy Nguyên Các, thực lực cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, không kém chưởng môn Ngu Sưởng của Lăng Tiêu Phái.Thiều Thừa ở trong phòng cảm giác được ngực buồn bực, tên khốn kiếp, có ai dám nói sư phụ của mình như vậy sao? Ở trước mặt người ngoài mà lại không nể mặt mình như thế. Thật đáng ghét.Thiều Thừa rất có xúc động muốn đi ra ngoài dùng một chưởng đập chết đồ đệ vô liêm sỉ này."Ta sẽ không dùng sư phụ để ức hiếp người."Ngươi nhất định muốn đưa mặt lại gần để cho ta đánh, ta không đánh không phải sẽ phụ lòng ngươi sao.Lữ Thiếu Khanh la hét: "Đến, đến, có gì mà không dám chứ, ta sẽ đánh với ngươi, trước nhường ngươi ba chiêu. Đến đây, cổ của ta ở chỗ này này, cho ngươi chém trước, ngươi dám không?"Sau khi nói xong, hắn duỗi dài cổ, còn vỗ nhẹ hai cái, ý bảo Trương Tòng Long hướng về phía này.Sắc mặt Trương Tòng Long đỏ bừng, tức giận. Hắn ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy. Người này còn đáng ghét hơn so với Kế Ngôn.Nếu có thể ra tay, hắn ta đã sớm ra tay rồi, làm gì cần đứng đây dùng phép khích tướng.Hiện tại hắn ta mới phát hiện mình đã xem nhẹ sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không ăn phép khích tướng của hắn ta, ngược lại còn đánh lại hắn ta một phát.Có Thiều Thừa ở đây, hắn ta đúng là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận