Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1621

Chương 1621Chương 1621
"Mệt ạ.' Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận mà nghiêm túc nói: 'Sự tích huy hoàng của con không cần nói nữa."
"Ai muốn nghe sự tích huy hoàng của ngươi?" Kha Hồng cảm giác được cơn giận của mình cũng bắt đầu xuất hiện, tiểu tử khốn kiếp này vẫn luôn gợi đòn như vậy: "Tranh thủ thời gian kể ta nghe."
"Nếu không, đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Ngu Sưởng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Tổ sư, thu thập hắn."
"Tiểu tử này ra ngoài mấy năm, tính cách càng hoang dã hơn."
Không còn cách nào khác, ông ta thân là chưởng môn đã đánh không lại Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể đem hi vọng ký thác lên người sư tổ.
"Chớ làm loạn" Lữ Thiếu Khanh cảnh giác, nghiêm túc nói với Kha Hồng: "Tổ sư, con cảm thấy thu thập chưởng môn trước thỏa đáng hơn."
Thật là, có chưởng môn nào vậy không, lại giật dây tổ sư thu thập đệ tử.
Kha Hồng cũng lắc đầu, một lần nữa nói: "Tiểu tử nói đi, các ngươi đã đi đâu?"
"Ai" Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ: "Được rồi, ai bảo ta là đứa trẻ biết nghe lời chứ."
Chủ yếu là không muốn đánh nhau, dù sao đây cũng là tổ sư.
Đánh không lại sẽ phải chịu khổ, đánh thắng, mặt mũi tổ sư này biết để đâu. Đến lúc đó sư phụ trở về, chắc chắn sẽ đánh mông hắn.
Ngu Sưởng liếc mắt, ngươi nghe lời?
Từ lúc ngươi quay về đến nay, huyết áp ta liên tục tăng cao, suýt thì bể mạch máu.
Tiếp đến, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lữ Thiếu Khanh mở miệng: "Sư phụ đi Yêu giới bồi dưỡng, hiện tại thế nào, con không biết."
"Còn ba người bọn con, đi Ma Giới!"
Thiều Thừa đi Yêu giới, điểm này đám người không có bao nhiêu phản ứng.
Thiều Thừa làm việc ổn trọng, tính cách đôn hậu, coi như đi Yêu giới cũng sẽ không dễ dàng gây chuyện, không có nguy hiểm quá lớn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh bọn hắn đi Ma Giới thì khiến bọn hắn giật thót.
Tiêu Sấm là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Ma Giới? Các ngươi đi Ma Giới làm gì?"
"Tiểu Y đâu? Nó đâu?"
"Nó không sao chứ?"
Từ lúc tới đây Tiêu Sấm đã nhãn nhịn rất lâu, chất nữ bảo bối tới giờ cũng không thấy bóng dáng, ông ta đã sớm muốn tóm cổ Lữ Thiếu Khanh hỏi thăm rõ ràng rồi.
Thứ nhất do biết Lữ Thiếu Khanh là Hóa Thần, thứ hai có tổ sư ở đây, cho nên ông ta vẫn cố nén sốt ruột trong lòng.
Nhưng hiện tại nghe nói Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y đi Ma Giới, ông †a liền nhịn không được.
"Bình tĩnh một chút, bao nhiêu tuổi rồi?" Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội giáo huấn Tiêu Sấm: "Gặp phải chút chuyện là nôn nôn nóng nóng, không sợ người ta chê cười à?"
"Ngươi đang dạy ta làm việc?" Tiêu Sấm ngây ngẩn cả người, sau đó nổi giận: "Phản rồi!"
"Tiểu Y đâu? Mai nói đi!"
Đây là chất nữ bảo bối của ông ta, là nữ nhi bảo bối của đại ca ông ta, cũng được ông ta đối đãi như nữ nhỉ.
Có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, đã là rất kiên nhãn rồi.
Lữ Thiếu Khanh cố ý nói: "Ta nói, nàng còn ở Ma giới, người sẽ như thế nào?"
"Vì sao?" Tiêu Sấm hoài nghỉ mình nghe lầm.
"Quá ngốc, ta không cần nữa nên ta làm mất rồi." Lữ Thiếu Khanh bày ra dáng vẻ thấp tha thấp thỏm, thận trọng hỏi: "Có mắng ta không?"
"Mắng ngươi?" Tiêu Sấm trong nháy mắt giận dữ, trực tiếp nhào lên: "Ta giết ngươi."
Măng ngươi đều là nhẹ, không đánh chết ngươi, sao ta ăn nói với đại ca ta?
Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn đến sau lưng Kha Hồng: "Tổ sư, cứu mạng!"
"Được rồi, đừng làm rộn." Kha Hồng trừng Lữ Thiếu Khanh một chút: "Thành thật một chút cho ta, bớt ở chỗ này nói hươu nói vượn."
"Chỉ đùa một chút, để bầu không khí sôi động lên một chút không được à?"
Kha Hồng nhìn dáng vẻ lầm bầm của Lữ Thiếu Khanh đột nhiên cũng cảm thấy đau đầu, tên này vẫn quá trẻ con. "Nói đùa?" Tiêu Sấm không có nửa điểm vui vẻ, ngược lại càng nổi giận hơn, nhưng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng sau lưng Kha Hồng, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể giận dữ nhìn qua Kha Hồng: "Tổ sư..."
Tổ sư, chủ trì công đạo cho ta.
Không đánh chết hắn cũng phải đánh hắn gần chết đi.
Kha Hồng quát Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, kể rõ ràng mọi chuyện cho ta."
Lữ Thiếu Khanh kể lại đại khái chuyến đi Ma giới của hắn.
Thánh địa, Thánh Chủ, tu sĩ ma tộc cường đại, quái vật màu đen vân vân.
Lữ Thiếu Khanh không nói ra hết toàn bộ nhưng những gì hắn nói ra cũng đủ để những người ở đây hãi hùng khiếp vía. Sau khi nghe xong, đám người trở nên trầm mặc.
Rất lâu sau, Ngu Sưởng là chưởng môn thở dài một tiếng: "Thế giới, sớm muộn cũng sẽ loạn."
Theo ý Lữ Thiếu Khanh, ma tộc đã mài đao xoèn xoẹt, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chuẩn bị giết tới, đến lúc đó, chắc chắn Thập Tam Châu sẽ rơi vào rung chuyển, chiến hỏa vô bờ bến sẽ đốt hết một lượt Thập Tam Châu.
Điều khiến người ta còn cảm thấy đáng sợ hơn là những quái vật màu đen kia.
Trong Thập Tam Châu lớn như vậy có lẽ chỉ có Lăng Tiêu Phái hiểu rõ nhất những quái vật màu đen kia rốt cuộc lợi hại chừng nào.
Thậm chí có thể nói, trước mặt quái vật màu đen, ma tộc đã không đáng nhắc tới.
Sắc mặt của mọi người vô cùng nặng nề, bọn hắn cảm nhận được áp lực nặng tiĩu.
Sau khi Ngu Sưởng cảm thán một tiếng, nói với Kha Hồng: "Tổ sư, đã đến lúc phải chuẩn bị một chút rồi."
Kha Hồng gật gật đầu, cũng hít một tiếng: "Nên chuẩn bị rồi!"
"Lăng Tiêu Phái không thể tiếp tục chịu ấm ức nữa, cũng không thể chờ chết như vậy."
Ngu Sưởng cười ha ha, trên mặt lộ ra nụ cười trấn an, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Có tiểu tử này ở đây, chí tí chúng †a có bảy thành phần thắng."
"Triệu hồi thêm Kế Ngôn về nữa, chúng ta có mười thành phần thắng."
Song khi Ngu Sưởng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nụ cười trấn an của ông ta biến mất.
Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh dùng hai tay bịt tai, đôi mắt vô tội nhìn ông ta.
Trong lòng ông ta lại lóe lên lửa giận: "Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh lại nháy mắt mấy cái, vô cùng vô tội, giống như không nghe thấy ông ta nói gì vậy.
Tiêu Sấm ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ, vạch trần tiểu tâm tư của Lữ Thiếu Khanh: "Tên tiểu tử khốn kiếp này, chắc chắn là giả vờ không nghe thấy, muốn lười biếng."
Ngu Sưởng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Thả tay xuống cho ta, có việc thương lượng với ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận