Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 530 - Miệng được khai quang (tt)



Chương 530: Miệng được khai quang (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản Đại Ngưu sợ tè ra quần, các ngươi muốn làm gì?Ta là ông chủ, ông chủ đấy.Quản Đại Ngưu ưỡn ngực, cảm thấy mình phải lên tiếng mới được, hắn ta đánh bạo nói: "Ta, ta đã cho linh thạch, thuê các ngươi.""Giết chết ngươi xong rồi đốt cho ngươi thêm vài ngọn nến nguyên bảo là được rồi.""Hơi thở rất mạnh." Kế Ngôn vừa nói ra, Lữ Thiếu Khanh cứng đờ.Lữ Thiếu Khanh vô cùng khiếp sợ nhìn Kế Ngôn: "Chết tiệt, huynh nói thật?"Kế Ngôn gật đầu: "Không sai, ít nhất cũng phải là Hóa Thần, thậm chí mạnh hơn, nếu không không thể dễ dàng nuốt kiếm ý của ta.""Ông trời ơi..." Lữ Thiếu Khanh nóng nảy, thúc giục Kế Ngôn: "Đi thôi, đừng ở chỗ này nữa, đi nhanh lên. Muốn chết sao?"Nếu đối phương là Nguyên Anh kỳ, Lữ Thiếu Khanh cũng không cần lo lắng quá nhiều.Có tượng gỗ trong tay, cho dù là Nguyên Anh tầng chín tới, hắn cũng không sợ.Nhưng Hóa Thần đến, hắn không thể không sợ.Tượng gỗ không chắc có thể chịu đựng được Hóa Thần, trong lòng hắn lại không biết rõ chuyện này, mà hắn cũng không muốn thử.Đối mặt với cấp bậc Hóa Thần, việc bọn hắn có thể làm hiện tại chính là lập tức chạy trốn, chạy được bao xa thì chạy, nơi này có thương vong nhiều hơn nữa cũng không liên quan đến bọn họ.Hơn nữa bây giờ thứ đó còn có thể mạnh hơn Hóa Thần, quá dọa người rồi.Bỗng nhiên, ánh sáng đại trận trở nên mãnh liệt, sau khi ánh sáng trắng mãnh liệt qua đi, mấy bóng dáng từ từ xuất hiện ở trong đại trận...Tổng cộng có năm người, bốn nam một nữ, thân mang linh giáp màu đen thống nhất.Dáng người bọn hắn cường tráng, toàn thân tản ra khí tức cường đại.Sau khi xuất hiện, đầu tiên bọn hắn mờ mịt đánh giá chung quanh, một lát sau, trên mặt bọn hắn lộ ra hưng phấn, thậm chí còn có người ngửa mặt lên trời gào thét.“Tổ địa, tổ địa!”“Haha, Thánh tộc chúng ta trở về rồi, trở về tổ địa của chúng ta rồi.”“Haha, mưu đồ ngàn vạn năm nay, cuối cùng cũng thành công rồi, Thánh tộc chúng ta một lần nữa trở về nơi thuộc về chúng ta rồi.”“Chết đi, nhân loại hèn yếu đều đáng chết.”Giọng hưng phấn của năm người chấn động ngàn dặm khiến các đệ tử Thiên Cung môn ở ngoài mấy chục dặm sắc mặt đều trắng bệch.Tổ địa, Thánh tộc, nhân loại.Mấy từ ngữ này vừa nghe thấy là có thể nhận ra được năm người này đến từ một nơi ngoài mười ba châu.Có người nghi hoặc, không biết những người này nói vậy là có ý gì.Nhưng chỉ cần là những người có phản ứng linh mẫn một chút, biết nhiều một chút thì sắc mặt trắng bệch, cơ thể không kìm được run rẩy.Chí ít Quản Đại Ngưu đang đợi Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn cơ thể đang run rẩy. Răng y đánh vào nhau khanh khách, thịt mỡ toàn thân đều đang run rẩy.“Ma, ma, ma...”Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: “Ma tộc!”Lữ Thiếu Khanh nhìn năm người đang kích động ở phía xa, sắc mặt lại một lần nữa âm trầm, trong lòng cực kỳ bực bội.Hắn rất khó chịu, sao Ma tộc cũng muốn chạy tới tham gia náo nhiệt vậy?Mấy ngàn năm trước, nhân loại và ma tộc bộc phát đại chiến, cuối cùng nhân loại xua đuổi ma tộc, trục xuất đến nơi ở ngoài mười ba châu.Bắt đầu từ lúc đó, mười ba châu không còn bóng dáng ma tộc.Nhân loại cũng có được hòa bình trong một thời gian dài.Trên thực tế, cái gọi là đại chiến với ma tộc chẳng qua chỉ là hai bên lý tưởng khác biệt, cuối cùng bạo phát xung đột.Nhân loại và ma tộc đều có chung nguồn cội.Về sau có một nhóm tu sĩ cấp tiến cho rằng nếu đã tu luyện, thu được sức mạnh phi phàm vượt ra khỏi phạm trù nhân loại thì sẽ trở thành chủng tộc mới.Bọn hắn tự xưng Thánh tộc, những người khác thì gọi bọn hắn là ma tộc, là ma tẩu hỏa nhập ma.Tu sĩ Thánh tộc coi phàm nhân là nô lệ, phàm nhân trong mắt bọn hắn chính là sâu kiến, bọn hắn muốn giết chết phàm nhân chẳng qua chỉ là một ý niệm.Những tu sĩ có tư tưởng này càng ngày càng nhiều, cuối cùng, phàm nhân không chịu nổi áp bức đã phản kháng Thánh tộc, những tu sĩ đứng bên phía phàm nhân gia nhập, giúp phàm nhân đối phó với tu sĩ tự xưng Thánh tộc, từ đó tạo ra cái gọi là tiên ma đại chiến.Kết quả cuối cùng dĩ nhiên chính là chính nghĩa chiến thắng tà ác, đạt được thắng lợi.Nhưng theo Lữ Thiếu Khanh, nếu như thực sự chiến thắng thì phải diệt cỏ tận gốc chứ không phải trục xuất ma tộc bọn hắn.Bên nhân loại chỉ chiếm được một chút xíu tiện nghi chứ chưa toàn diệt được ma tộc, nên mới có hành vi trục xuất.Còn cái gì mà có cùng gốc rễ, không đành lòng giết chóc quá nhiều chẳng qua chỉ đang mỹ hóa bản thân mà thôi.Lữ Thiếu Khanh ôm lấy đầu mình, cảm thấy rất đau đầu.Những tên đáng chết này sớm không tới, muộn không tới sao cứ tới đúng vào thời điểm này?Thế này không phải đang khiến trái tim thuần khiết của hắn chịu ấm ức sao?Lữ Thiếu Khanh không cần nhìn cũng biết Kế Ngôn bên cạnh đang có trạng thái gì.Mọe nó, như một vầng thái dương đang liều mạng tản ra năng lượng nóng bỏng sắp thiêu chết người rồi.Lữ Thiếu Khanh ngăn cản cũng không cách nào ngăn cản được nên quát lên với Kế Ngôn: “Chú ý một chút, khiêm tốn một chút , chờ một chút hẵng lên.”Kẻ đến bất thiện, thực lực không rõ, tin tức không đủ, trước hết cứ để đám người Thiên Cung môn kia đi dò xét một phen rồi hẵng tính.Triều Khải mang theo đệ tử Thiên Cung môn leo lên một chiếc phi chu, cũng đứng phía xa nhìn sang đại trận nơi này.Đột nhiên xuất hiện năm người khí tức cường đại, tự xưng Thánh tộc khiến sắc mặt của hắn vô cùng âm trầm.Lần này gây ra đại họa rồi.Thánh tộc, là người ma tộc tự xưng, thực lực bọn hắn cường hãn, mạnh hơn so với tu luyện giả ngang cấp.Trước tiên Triều Khải phân phó nói: “Đi, lập tức bẩm báo tình hình ở đây lên tông môn, để trưởng lão tông môn đến đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận