Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1427: Ta muốn một trăm triệu viên linh thạch

Chương 1427: Ta muốn một trăm triệu viên linh thạchChương 1427: Ta muốn một trăm triệu viên linh thạch
Con người, mãi mãi là thứ nguy hiểm nhất.
Mặc dù những quái vật màu đen kia đáng sợ quỷ dị, rất nguy hiểm, nhưng theo Hải lão, hai người trước mắt đây cũng rất nguy hiểm.
Kế Ngôn có thể tiêu diệt con quái vật kia chỉ với một kiếm, đủ thấy thực lực của người này khủng khiếp hãi hùng cỡ nào.
Mà trông hẳn ta lại trẻ tuổi thế, Hải lão không dám suy đoán thực lực của Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sự cảnh giác và đề phòng của Hải lão đối với mình, bèn nói với Giản Bắc và Hải lão: "Các ngươi tranh thủ chữa thương đi." "Nếu không, để lại hậu hoạn, cả đời này các ngươi đừng mong tiến thêm một bước."
Sương mù màu đen vốn quỷ dị, chính Lữ Thiếu Khanh cũng không hiểu rõ.
Hắn chỉ từng nghe Tương Tư Tiên và Tương Quỳ nói rằng, sương mù màu đen thâm nhập vào trong cơ thể sẽ cắn nuốt tất cả, bao gồm cả máu thịt tinh khí.
Xử lý chậm một chút, nhẹ thì sẽ để lại di chứng, nhẹ thì cả đời khó mà tiến thêm được một bước.
Nặng thì... đương nhiên là chết.
Hải lão biến sắc. Thân phận của ông ta cũng giống với Vệ Nhâm, đều là khách khanh, gia nhập vào gia tộc lớn đượng nhiên đều vì muốn có thể tiến thêm được một bước.
Cho nên, cuối cùng ông ta cũng không nói nhảm nữa, nhanh chóng ngồi xuống tập trung tỉnh thần thanh trừ sương đen trong cơ thể.
Ngay cả Giản Bắc cũng không dám khinh thường, trong cơ thể hắn ta cũng bị không ít sương đen xâm lấn, cũng nhanh chóng ngồi xuống chữa thương.
Tiêu Y mang theo ba con linh sủng đằng đằng sát khí nâng kiếm dứt khoát đánh giết quái vật màu đen.
Không đến một khắc, nàng vui vẻ quay lại báo cáo: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, giải quyết xong rồi."
Sau đó, nàng lại tò mò nhìn Giản Bắc và Hải lão, hỏi: "Bọn họ là ai?"
Biết họ là người Giản gia, Tiêu Y hơi nhăn mũi, có vẻ không ưa.
"Sao lại không thích những người này?" Dù là Cảnh Dương hay Công Tôn Tố gặp lúc trước, hay mấy người Mị Phi vừa gặp, đều để lại ấn tượng cực xấu cho Tiêu Y.
Năm nhà ba phái.
Tiêu Y không có lấy một tí ấn tượng tốt nào về họ.
Thậm chí, nàng còn lẩm bẩm: "Đáng lẽ chờ bọn họ chết sạch chúng ta mới nên ra tay."
Sau đó, nàng lại quơ Lan Thủy Kiếm hưng phấn nói: "Nhị sư huynh, có muốn cướp nhãn trữ vật của họ không?"
"Muội tới, để muội!"
Mặc dù Nhị sư huynh sẽ chiếm phần hơn, nhưng tốt xấu gì nàng cũng có thể húp được ít nước canh.
Uống được nhiều nước canh một chút đương nhiên cũng no. Lúc này, Giản Bắc đã dừng đả tọa, vừa mở mắt đã thấy một tiểu cô nương thanh thuần ngọt ngào cầm trường kiếm khoa tay với mình, khiến cho hắn ta sợ hết hồn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Giản Bắc vội vàng nói: "Tiền bối, có gì cứ nói chuyện đã."
Lữ Thiếu Khanh từ chối Tiêu Y: "Tránh sang một bên cho ta."
Sau đó, hắn cười nói với Giản Bắc: "Bắc công tử, ngươi đừng để ý, tiểu nha đầu không hiểu chuyện."
Giản Bắc cười khổ: "Tiền bối..."
"Đừng gọi tiền bối, ngươi không thấy thực lực của ta còn yếu hơn ngươi sao? Cứ xưng hô bình thường là được rồi."
Đương nhiên vẫn giống lúc trước, hẳn tên Mộc Vĩnh, Kế Ngôn và Tiêu Y chỉ giới thiệu họ, không nói rõ tên. Giản Bắc khéo chuyện, thân là đệ tử gia tộc lớn, đương nhiên hắn ta biết làm thế nào để rút ngắn quan hệ với cao thủ.
Hắn ta lập tức nói: "Lần này may sao được ba vị Mộc huynh cứu viện, ân cứu mạng thế nào cũng sẽ báo đáp ổn thỏa"
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, hắn nở nụ cười càng tươi hơn nữa: "Thật sao? Ý ngươi là trả thù lao hả?"
Giản Bắc nghiêm túc khẳng định: "Đương nhiên, chỉ cần Mộc công tử lên tiếng, chắc chắn ta sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn."
"Ta chỉ sợ ngươi không thỏa mãn được thôi."
Giản Bắc nghe vậy cuối cùng cũng †ỏ ra ngạo nghễ, có mấy phần dáng vẻ con em đại gia tộc nên có: "Mộc công tử nói đùa rồi, còn có yêu cầu gì mà ta không thỏa mãn được?"
"Dù ta không thỏa mãn được, Giản gia ta cũng có thể thỏa mãn."
"Ngươi được không?' Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng hỏi lại.
Giản Bắc nghe được, mặt mũi đỏ bừng, như bị nhục nhã nặng nề lắm vậy, lớn tiếng nói: "Mộc huynh, huynh đang chất vấn thực lực của Giản gia ta sao?"
"Giản gia ta là một trong năm nhà ở Trung Châu, còn có gì chúng ta không làm được?"
"Ta cũng là đệ tử dòng chính của Giản gia, nếu đến ơn cứu mạng ta còn không báo đáp được thì còn làm người Giản gia làm gì nữa?"
"Chỉ cần ngươi lên tiếng, ta nhất định sẽ thỏa mãn, nếu không ta gọi ngươi là đại ca." Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, giơ ngón cái lên với Giản Bắc: "Bá khí. Thế này mới là bá khí mà đệ tử đại gia tộc nên có chứt"
Được Lữ Thiếu Khanh khen một câu, hào khí trong lòng Giản Bắc bốc lên, hắn †a hơi vênh mặt hỏi: "Nói đi, Mộc huynh, ngươi muốn cái gì?"
"Dù là kỳ trân dị bảo, công pháp bí tịch, đan dược vật liệu, ta đều có thể đồng ý với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu xoa xoa tay, ngại ngùng nói: "Thật là ngại quá."
Giản Bắc lại càng tự tin, bễ nghễ nói: "Nói đi!"
"Nếu có thể, ta muốn một trăm triệu viên linh thạch."
Nụ cười trên mặt Giản Bắc đông lại cứng ngắc, đần độn nhìn Lữ Thiếu Khanh. Ngay cả Hải lão bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt, còn tưởng mình nghe lầm.
"Một trăm triệu viên linh thạch, có thể cho không?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nhìn Giản Bắc, muốn bày ra hết sự chân thành của mình ra đẳng ánh mắt cho hắn ta xem.
Giản Bắc choáng váng mất nửa ngay mới run rẩy chậm chậm gọi: "Đại ca"
Bạn cần đăng nhập để bình luận