Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1912

Chương 1912
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kế Ngôn nhìn thoáng qua chung quanh: “Ở chỗ này, không có nguy hiểm chứ?”
Chung quanh một mảnh đen kịt, bên ngoài tất cả đều là cơn lốc hư không gào thét, va chạm, xé rách, các loại sức mạnh cuồng bạo ngập thế giới này.
Trong hư không tồn tại rất nhiều nguy hiểm không biết
Đối với sự lo lắng của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Huynh sợ cọng lông.”
Lữ Thiếu Khanh thôn phệ Hư Không Phong Linh, tương đương hắn cũng là Hư Không Phong Linh.
Nơi này địa bàn của hắn, hắn khống chế cơn lốc hư không chung quanh che đậy kín khí tức đám người, sẽ không để lộ khí tức, dẫn tới nguy hiểm không biết.
Tiêu Y sau khi nghe xong, ánh mắt sùng bái càng tăng lên.
Trước đó từng chịu thiệt trong hư không cho nên Nhị sư huynh đảo khách thành chủ, trở thành chủ nhân của hư không rồi?
“Cẩn thận một chút, chớ khinh thường.”
“Lề mề chậm chạp.” Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ: “Huynh lo lắng thì huynh ngay ở chỗ này hộ pháp cho chúng ta.”
Kế Ngôn lại mỉm cười, là người đầu tiên tiến vào trận pháp ngồi xuống.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa ghét bỏ thật sâu: “Cái miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực, khinh bỉ.”
“Nhị sư huynh, thật sự không có nguy hiểm à?” Tiêu Y cũng hỏi một câu.
“Muội hộ pháp cho ta!” Lữ Thiếu Khanh một bước bước vào trong trận pháp.
Tiêu Y thè lưỡi, vội vàng mang theo ba linh sủng tiến vào theo.
Ba người ba thú xếp bằng ở trong hư không, được đại trận vây quanh.
Ở bên trong đại trận duỗi ra vô số tơ mỏng bệnh chung với mạng nhện khổng lồ kia.
Xa xa nhìn lại giống như dưới mạng nhện có treo một cái túi nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh bọn hắn ở ngay trong túi.
Giống như nối mạch điện, đại trận của Lữ Thiếu Khanh bọn hắn cũng phát sáng, lộ ra rõ ràng trong đêm tối.
Quang mang trên tơ mảnh truyền vào trong đại trận của Lữ Thiếu Khanh bọn họ, hóa thành từ đốm quang vũ trong đại trận sau đó rơi trên người tất cả mọi người.
Đây là năng lượng tinh thuần nhất trên thế gian, cũng là sức mạnh trời đất.
Vốn chúng nên quay về với trời đất giờ lại bị người ta dùng thủ đoạn để thu thập, thôn phệ.
Lữ Thiếu Khanh đã không còn tâm tư đi tìm kẻ đứng đằng sau màn là ai.
Ở đây hấp thu năng lượng, tăng thực lực lên, không thơm sao?
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi nhắm mắt lại: “Hừ, hết kẻ này đến kẻ khác đều tự cho mình là miệng quạ đen à?”
“Nói gặp nguy hiểm sẽ gặp nguy hiểm ngay sao?”
“Tranh thủ thời gian nẫng tay trên mới là vương đạo, khì khì, cuối cùng cũng đến phiên ta rồi, không cần tu luyện cũng có thể tăng thực lực.”
“Ô ô, thiên đạo đại ca không thể chê được, đối xử với ta tốt quá rồi.”
Nguy hiểm có trong hư không này, đương nhiên Lữ Thiếu Khanh sẽ không coi nhẹ.
Nhưng hắn bây giờ giống như Hư Không Phong Linh. Cơn lốc hư không nơi này hắn có thể điều khiển, chẳng khác gì địa bàn của mình.
Ở địa bàn của mình, cho dù có nguy hiểm cũng dễ dàng ứng đối hơn, không phải sao?
Hơn nữa, hắn tin rằng cơn lốc hư không chung quanh có thể che giấu khí tức cùng động tĩnh của bọn hắn ở nơi này.
Khả năng bị phát hiện rất nhỏ.
Nhưng mà!
Cũng chỉ gần nửa ngày trôi qua, , Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn vào sâu trong hư không.
Sau đó bóng dáng hắn lóe lên, biến mất khỏi chỗ cũ.
Lữ Thiếu Khanh đi ra ngoài mấy trăm ngàn dặm, ở phía xa, một cơn gió lốc khổng lồ đang gào thét về phía này.
Gió lốc cuốn lên, âm thanh vù vù chấn động hư không.
Lữ Thiếu Khanh ở bên trên có thể cảm nhận được một cỗ khí tức của đồng loại.
“Em gái ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh phát điên: “Ta trêu chọc ai chứ?”
“Ta chỉ muốn yên tĩnh hòa bình thăng cấp mà thôi, cái này cũng không cho sao?”
Từng thôn phệ Hư Không Phong Linh, Lữ Thiếu Khanh biết Hư Không Phong Linh có ý thức, cũng sẽ không chủ động tới gây chuyện với người ta.
Hơn nữa phần lớn Hư Không Phong Linh biết bơi đều sẽ ở sâu nhất trong hư không.
Hư Không Phong Linh trước kia hắn thôn phệ đã đủ cổ quái rồi.
Giờ lại còn xuất hiện một đồng loại khác, mục đích rõ ràng là đến vì đám người bọn hắn.
Biết ta giết chết đồng bạn của bọn nó rồi?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng âm thầm suy đoán.
Nhưng bất kể như thế nào, Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có thể cứng rắn chống lại thôi.
Cũng không thể để nó đi quấy rầy sư huynh cùng sư muội.
Lữ Thiếu Khanh tâm thần khẽ động, cơn lốc hư không chung quanh gào thét đến, cũng tạo thành cơn gió lốc bên cạnh hắn, gió vù vù nổi lên như con chó trung thành vòng quanh bên cạnh hắn, sủa gâu gâu với con chó phía xa.
“Bà nội ngươi.” Lữ Thiếu Khanh quyết tâm: “Ta giết chết ngươi.”
Dám quấy rầy chuyện tốt của hắn, hắn không cách nào thăng cấp từ hấp thu năng lượng vậy thì thôn phệ đám Hư Không Phong Linh dám đến gây chuyện với hắn vậy.
“Vù!”
Cơn lốc xa xa gào thét tới, cơn lốc to lớn, chỉ riêng độ rộng đã hơn trăm dặm, gió lốc nặng nề tạo cho người ta áp lực vô cùng nặng nề.
Cơn lốc Lữ Thiếu Khanh triệu hồi so ra chênh lệch rất xa.
Tựa như người lớn với trẻ con.
“Ngươi, là ai?”
Một đạo thần niệm truyền đến, ngữ khí tang thương cổ lão.
Đương nhiên, lập tức lao đến còn có địch ý.
Sau khi phát giác được địch ý, Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to: “Người một nhà, người một nhà!”
“Ta là ca của ngươi!”
“Ca?” Cơn lốc to lớn dừng lại một chút, tiếng rít của cơn lốc cũng giảm đi rất nhiều, dường như đang tự hỏi ca có nghĩa là gì.
Đầu óc tên này có vấn đề gì sao? Lữ Thiếu Khanh vui mừng: “Đúng, ta là ca của ngươi, là thân ca ca ngươi thất lạc nhiều năm.”
“Thân ca ca?” Hư Không Phong Linh càng thêm nghi ngờ: “Là cái gì?”
“Thân ca chính là thân ca của ngươi, là ta nói gì ngươi cũng nghe, bảo ngươi làm cái gì là ngươi làm cái đó.”
“Vương?” Âm thanh tang thương cổ lão lại một lần nữa lộ ra nghi ngờ.
“Đúng, không sai, ngươi có thể hiểu như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận