Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1457: Không thể không nhận thua

Chương 1457: Không thể không nhận thuaChương 1457: Không thể không nhận thua
ẦMI
Nghe âm thanh này, mọi người tê cả da đầu, theo bản năng sờ sờ đầu mình, như thể cũng bị đập cho một cái vậy.
Tiêu Y lạnh lùng hỏi Ngao Đức: "Thế nào? Gã ta đã hôn mê, còn có yêu cầu gì nữa không?"
"Có muốn gỡ chân chó của gã ta không?
"Hay là muốn mạng chó của gã ta?
Sắc mặt Ngao Đức cực kỳ khó coi, như thể người vừa bị đánh cho bất tỉnh không phải Trương Tòng Long mà là cha hắn ta vậy.
Hắn ta không muốn nhận thua, nhưng trước mặt bao người, hắn ta không nhận thua, Ngao gia cũng không cần mặt mũi nữa.
Cuối cùng, hắn ta đánh cắn răng nói: "Hừ, lần này coi như số ngươi gặp may."
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn. Nếu Kế Ngôn không xuất hiện, hôm nay chắc chắn hắn ta sẽ không thua, ít nhất cũng phải là hòa.
Nhưng hiện tại, hắn ta không thể không nhận thua.
Thật sự là phế vật!
Ngao Đức âm thầm khinh bỉ Trương Tòng Long đã ngất đi.
"Đại ca, thế này..."
"Không được, chúng ta không thể nhận thua như thế được"
Ngao Thương không phục, nhưng bị ánh mắt của Ngao Đức dọa cho không dám hó hé gì nữa.
Hắn ta đánh giá Kế Ngôn từ trên xuống dưới một lượt rồi thăm dò hỏi: "Hóa Thần ư?"
Không thể không nói, mặc dù Ngao Đức bá đạo càn rỡ nhưng dù gì cũng là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Ngao gia, ngoại trừ thực lực có kém hơn những người khác, nhưng ánh mắt không hề thua kém ai.
Kế Ngôn từ xa đánh tới cũng có thể dễ dàng giết gọn Công Tôn Liệt.
Có thể giết gọn được Nguyên Anh hậu kỳ tầng chín, ngoại trừ Hóa Thần, Ngao Đức thật sự không nghĩ ra ai có thể làm được.
Lời Ngao Đức vừa nói khiến cho tất cả đều xôn xao, lại lần nữa chấn động.
"Hắn, hắn ta là Hóa Thần?" "Đùa, đùa à?"
"Đây là yêu nghiệt nơi nào thế?”
"Không ngờ còn mạnh hơn cả Mị Càn!"
€ó người run rẩy lao xao bàn luận.
Dù sao thì chuyện này cũng quá đáng sợ.
Trẻ như thế đã là Hóa Thần, dù có là yêu nghiệt trong lịch sử cũng không có mấy người đâu.
Mị Càn như mặt trời ban trưa so ra cũng kém vị công tử áo trắng này.
Tất cả mọi người đều nhìn Kế Ngôn bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ.
Một vị Hóa Thần trẻ tuổi, xứng đáng cho bọn họ kính sợ.
Đối với câu hỏi của Ngao Đức, Kế Ngôn không nói gì, xem như chấp nhận. Ngao Đức hận thấu xương, nhìn chăm chằm Lữ Thiếu Khanh vẫn đang thản nhiên: "Hèn hạ, vậy mà lại để Hóa Thần ra tay, không phải muốn bắt nạt Ngao gia ta không có Hóa Thần sao?"
Nói ra hù chết ngươi, Ngao gia ta có một đống Hóa Thần.
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc. Không ngờ da mặt gia hỏa này cũng dày không kém gì mình?
"Đây là sư huynh của ta, cùng thế hệ, ngươi có thể tìm người cùng thế hệ của Ngao gia đến, tốt nhất là tìm được Luyện Hư cảnh, Hợp Thể cảnh cùng thế hệ ấy. Đến lúc đó ngươi nói thế nào thì là thế ấy, đến một cái rắm ta cũng không dám thả."
Mẹ nó chứ, nếu ta có cùng thế hệ như này đã bảo người ta cho ngươi nổ tung ngay lập tức rồi. Lữ Thiếu Khanh cười tửm tỉm xòe tay ra với Ngao Đức: "Đưa tiền!"
Lần này xem như kiếm được lời to rồi.
Sấc mặt Ngao Đức cứng đờ, theo như cá cược, hắn ta sẽ phải mất cho Lữ Thiếu Khanh một ngàn tám trăm vạn viên linh thạch.
Vừa rồi Ngao Đức còn đem năm trăm vạn viên linh thạch đi đánh cược, nên hiện tại hắn ta không mang nhiều linh thạch như thế trong người.
Đáng ghét hơn là, Lữ Thiếu Khanh lại không cần thứ gì khác để gán nợ, chỉ cần linh thạch.
Cuối cùng, Ngao Đức cũng không thể không đi mượn những người khác, hỏi han một phen cuối cùng cũng gom đủ.
"Người tốt!" Lữ Thiếu Khanh nhận lấy linh thạch, phát cho Ngao Đức một cái thẻ bài người tốt.
Ngao Đức không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở đây nữa, chỉ để lại một câu hăm dọa: "Chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ rồi!"
Nói xong hắn ta muốn rời đi, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại ngăn lại: "Chậm đã, ai bảo ngươi đi?"
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên gọi Ngao Đức lại, xem ý có vẻ không muốn để cho hắn ta lập tức rời đi, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Giản Bắc và Giản Nam cũng vậy. Hai người nhìn Lữ Thiếu Khanh, không biết hắn định làm gì.
"Đại ca, huynh còn muốn làm gì?"
Không phải huynh đã kiếm được linh thạch rồi sao? Còn có cái gì không hài lòng nữa chứ? Sắc mặt Ngao Đức lại càng thêm lợi hại, lửa giận thiêu đốt trong lòng, sắc mặt âm trầm khiến cho người ta nhìn thôi cũng phát sợ.
Ngao Đức nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, gắn giọng hỏi từng tiếng: "Ngươi có ý gì?"
Mỗi một tiếng đều cháy bùng lửa giận.
Hắn ta đánh cược thua, còn phải đi góp linh thạch trả cho người ta, đã rất uất ức rồi.
Hiện giờ giao linh thạch rồi mà còn không cho đi, hắn muốn làm gì?
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, Tiểu Bạch dẫn theo Công Tôn Liệt đã ngất đi tới.
Quần áo của Công Tôn Liệt thủng vô số lỗ nhỏ, bên dưới đó là vô số vết thương, như vừa bị thiên đao vạn quả. Dù đã hôn mê, sắc mặt hắn ta vẫn cực kỳ kinh hãi.
Hắn ta không ngờ mình lại bị người ta giết gọn chỉ với một chiêu.
Lữ Thiếu Khanh ngoắc ngoắc tay, hết sưc quen tay lấy nhãn trữ vật của Lữ Thiếu Khanh xuống, cầm trên tay thưởng thức.
Đồng tác thuần thục khiến cho sắc mặt của Ngao Lương run rẩy, ký ức không vui lại lần nữa xuất hiện.
Làm xong rồi, Lữ Thiếu Khanh mới tủm tỉm nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta tính toán chuyện vừa rồi các ngươi bắt nạt sư muội của ta."
"Đánh không lại nha, nhận thua không phải xong rồi sao? Thế mà lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, không sợ ném đi mặt mũi gia tộc các ngươi sao?”
"Xem chuyện tốt các ngươi làm đi, đánh sư muội ta thành cái dạng này, sau này ta phải thưa chuyện với sư phụ ta thế nào?"
"Cho nên, hôm nay các ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời."
Hiểu rồi. Đây là muốn xả tức cho Tiêu Y.
Giản Bắc, Ngao Đức nhìn sang Tiêu Y, chỉ thấy nàng đang cười tủm tỉm đứng bên cạnh kế Ngôn, dù đang bị thương thật nhưng vẫn có vẻ rất vui vẻ.
Có hai vị sư huynh làm chỗ dựa, cho dù là ai cũng sẽ vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận