Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 870 - Đại nhân, có thể luận bàn với ta một trận không?



Chương 870: Đại nhân, có thể luận bàn với ta một trận không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn quét mắt nhìn ba người Đàm Linh một chút, ánh mắt rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta im lặng hỏi Lữ Thiếu Khanh định làm gì.Lữ Thiếu Khanh nói thẳng ý đồ đến đây: “Cô nương này không tin lời ta, nhất định chụp tiếng oan phá hỏng nhà nàng ấy lên người ta, huynh mau chứng minh cho ta đi.”Sau đó hắn quay đầu nói với Đàm Linh: “Sư huynh ta có thể làm nhân chứng đúng không? Sư huynh vừa nhìn đã biết là người thành thật, dán chữ người tốt to tướng, chưa từng nói dối, lời huynh ấy ngươi tin chứ?”Đàm Linh rất muốn phản bác một câu, ngươi cùng sư huynh của ngươi là cá mè một lứa.Nhưng, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Kế Ngôn thì không nói lời nào, chấp nhận lời của Lữ Thiếu Khanh.Bề ngoài của Kế Ngôn thật sự khiến người ta dễ nảy sinh cảm tình, khó mà có ác cảm được.Kế Ngôn nhìn Đàm Linh, ánh mắt bình tĩnh khiến Đàm Linh cảm nhận được chút áp lực, thậm chí trong lòng có vài phần bối rối.Kế Ngôn nói với Đàm Linh: “Không sai, đúng là không phải đệ ấy phá hoại, là hai thanh kiếm của chúng ta.”Nếu là những người khác vẫn là nói như vậy, Đàm Linh nhất định phải chửi thẳng mặt hắn ta.Nhưng lời này do Kế Ngôn nói, nàng ta cảm thấy khó mà phản bác.Thời Cơ bên này cười ha ha, vỗ tay, rất vui vẻ nói với Đàm Linh: “Haha, Linh tỷ tỷ, tỷ nhìn đi, không phải Trương Chính đại nhân làm.”Đàm Linh không kìm được, búng Thời Cơ một cái, khốn kiếp, nha đầu muội, rốt cuộc muội phe ai?Muội cũng trưởng thành rồi, phàm nhân ở tuổi như muội con cái có thể đã chạy đầy đất rồi đấy.Thế mà muội lại đi giúp người ngoài, có tin ta đi tìm Phù trưởng lão nhốt muội lại cấm túc không?Mặc dù Kế Ngôn nhìn không giống gạt người, nhưng loại chuyện này, thực sự rất khó có thể tin được.Kiếm của các ngươi làm thì không liên quan đến hai người các ngươi sao?Ta thấy các ngươi cầm kiếm làm chuyện xấu thì có.Đàm Linh xụ mặt, cảm tình đối với Kế Ngôn dần nhạt bớt: “Kế đại nhân, ngươi nói là kiếm làm, cách giải thích này rất khó thuyết phục ta tin.”Lữ Thiếu Khanh giật mình, mỹ nam kế của sư huynh không có tác dụng sao?Sau đó trong lòng hắn âm thầm tính toán, nếu như phải bồi thường nơi này thì phải hết bao nhiêu linh thạch?Sau khi tính toán một lượt trong lòng hắn quyết định, đánh chết cũng không bồi thường, cùng lắm là bồi thường thôi.Kế Ngôn cũng không nói nhảm, chậm rãi đưa tay phải ra.Đúng lúc mấy người Đàm Linh cảm thấy kỳ quái thì trên bầu trời vang lên tiếng rít.Hai thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, khí tức sắc bén khiến trong lòng ba người Đàm Linh cảm thấy nguy hiểm.Cơ thể như có vô số kim đâm, ngoài da nổi cả da gà.Cái này, vẫn là kiếm sao?Vô Khâu kiếm rơi vào trong tay Kế Ngôn, Mặc Quân kiếm rơi xuống nửa đường bỗng nhiên dừng ở không trung.Lữ Thiếu Khanh quát: “Cút xuống đây!”Mặc Quân kiếm như là một con tiểu tinh linh, sợ hãi rụt rè rơi xuống trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh búng nó một cái, như vị cha già quát nạt nhi tử: “Tên không có chí khí, bỏ đi chơi mấy ngày không về, muốn chết à?”Mặc Quân kiếm chấn động ông ông hai lần, tản ra cảm xúc như lấy lòng.Ba người Đàm Linh loại ảo giác, giống như Lữ Thiếu Khanh không phải đang giáo huấn một thanh kiếm, mà là đang giáo huấn một đứa con trai.Kế Ngôn nói với Đàm Linh: “Chính là hai thanh kiếm này.”Đàm Linh nhìn Vô Khâu kiếm cùng Mặc Quân kiếm lại một lần nữa không có lời nào để nói.Mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng linh tính hai thanh kiếm biểu hiện ra khiến trong lòng nàng ta muốn tin Kế Ngôn.Đây nào phải hai thanh kiếm, đây quả thực là hai con linh sủng.Nhưng mà!Đàm Linh cắn răng: “Đây là kiếm của các ngươi, phá hủy nơi này, các ngươi định bồi thường như thế nào?”Chuyện này nhất định phải có cái bàn giao mới được. Nếu không nàng ta biết ăn nói với sư phụ thế nào.Nhưng nể mặt Kế Ngôn, Đàm Linh nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Xây lại mấy gian nhà ở đây, trồng thêm ít cây coi như bỏ qua chuyện này đi.”Đến lúc đó chăm sóc thật tốt một thời gian cũng sẽ khôi phục lại phần lớn rồi.Một tòa núi nhỏ cao khoảng hơn trăm mét, trồng cây xung quanh bốn phía cho dù là tu sĩ cũng phải tốn ít thời gian và công phu.Ngoài cách này ra, có vẻ Đàm Linh cũng chẳng còn cách nào khác.Đánh ấy à, đánh không lại.Mắng chửi ấy à, có vẻ cũng không có tác dụng nhiều lắm.Còn đuổi đi sao? Nàng ta cũng muốn lắm, nhưng sao Lữ Thiếu Khanh có thể đồng ý rời đi.Với yêu cầu này của Đàm Linh, Kế Ngôn bày tỏ không có ý kiến gì.Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý, hắn thậm chí vỗ ngực nói: “Cô nương, ngươi yên tâm, ta sẽ trồng cây khắp ngọn núi này, trả lại cho ngươi dáng vẻ trước kia.”Thời Cơ xung phong nhận việc, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Trương Chính đại nhân, ta sẽ giúp ngươi, có được không?”Đàm Linh thở dài, nha đầu này, thật sự hết cứu được rồi.Nàng ta nhìn về phía Thời Liêu, ngươi mặc kệ không quan tâm tỷ tỷ ngươi à?Đến lúc đó người mất mặt là sư phụ ngươi đấy.Nhưng mà lúc này, nàng ta mới chú ý đến gương mặt tràn đầy kích động của Thời Liêu.Chuyện gì vậy?Đang phẫn nộ sao?Phẫn nộ vì tỷ tỷ của mình không có lập trường sao?Thời Liêu bên này thật sự là hết sức kích động, từ khi Vô Khâu kiếm, Mặc Quân kiếm xuất hiện hắn ta đã bắt đầu kích động rồi.Thân là kiếm tu, hắn ta hiểu rất rõ hai thanh kiếm này đại diện cho cái gì.Hai người trước mặt là kiếm tu sao?Rốt cuộc bọn hắn mạnh chừng nào?Có mạnh hơn người Kiếm gia không?Thời Liêu tiến lên hai bước, rất cung kính hành lễ với Kế Ngôn: “Đại nhân, ngươi là kiếm tu sao?”Kế Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Không sai.”“Đại nhân, có thể luận bàn với ta một trận không?”Sau khi nói xong, hắn ta lấy ra trường kiếm của mình, hi vọng được đánh với Kế Ngôn một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận