Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2152: Chương 2152

Chương 2152: Chương 2152Chương 2152: Chương 2152
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ánh trăng lạnh lẽo tản mát ra sát ý âm u.
Mộc Vĩnh hít một hơi lạnh, móa nó, dường như hắn ta ngửi được khí tức tử vong. Đây là người sao?
Mộc Vĩnh trong lòng gào thét, người bình thường sẽ có nhiều sát chiêu kinh khủng như vậy sao?
Trong lòng Mộc Vĩnh quyết tâm, đã vậy thì sử dụng tuyệt chiêu đi.
Sau một khắc, cả người hắn ta trở nên trang nghiêm, ngay cả khí tức cũng trở nên không bình thường giống như biến thành người khác vậy.
Trong quang mang mênh mông, thân hình Mộc Vĩnh trở nên cao to.
Một bóng dáng đón gió tăng trưởng, phóng lên tận trời, hóa thành cự nhân kình thiên.
Lữ Thiếu Khanh phát giác được cỗ khí tức này, suýt chút nhảy dựng lên: “Em gái ngươi, đồ chó hoang Thánh Chủ!”
Trong bầu trời màu đen, bóng đen to lớn dường như xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh toàn thân phát lạnh, hắn cảm thấy mình giống như bị cái gì để mắt tới, không cách nào khống chế sợ hãi lan tràn trong linh hồn.
Lữ Thiếu Khanh bên này đã chuẩn bị rất kỹ càng, nếu thật sự không được hắn sẽ chuồn đi.
Nhưng bóng đen to lớn chỉ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, cũng không ra tay với hắn, mà vươn tay ra, vồ một cái trên trời.
Tỉnh quang sáng rực tiêu tán, vô số ngôi sao vỡ nát, dập tắt.
Mặt trăng to lớn cũng dần dần sụp đổ khi rơi xuống, cuối cùng tiêu tán.
Lữ Thiếu Khanh thổ huyết, sát Chiêu của ở trước mặt đối phương cứ như vậy bị hóa giải nhẹ nhõm.
Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu.
Bà nội nó, quá kinh khủng. Cuối cùng, màu đen một lần nữa nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, sau đó chậm rãi tiêu tán, bóng dáng Mộc Vĩnh cũng lại xuất hiện. Lữ Thiếu Khanh cầm trong tay trường kiếm, ánh mắt lấp loé không yên, cuối cùng, hắn lau đi vết máu khóe miệng, lộ ra nụ cười: “Mộc huynh, ngươi như vậy không đúng rồi, ngươi có chó, Thánh chủ bảo hộ thì ngươi phải nói sớm chứ.”
Lữ Thiếu Khanh sau khi cân nhắc kỹ thì vẫn từ bỏ hạ tử thủ với Mộc Vĩnh.
Bóng đen vừa rồi, hắn dám trăm phần trăm khẳng định, là con chó Thánh chủ kia. Hơn nữa, còn là Hợp Thể kỳ. Cho dù bóng dáng màu đen vừa rồi là cái gì, thần niệm cũng được, phân thần cũng được, Lữ Thiếu Khanh đầu không có lòng tin đánh thắng được.
Mộc Vĩnh có thể triệu hoán ra một lần chắc chắn có thể triệu hoán ra lần thứ hai. Hắn không muốn mạo hiểm. Mộc Vĩnh hít thở hồng hộc, khí tức hết sức yếu ớt.
Hắn ta nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt tràn đầy sát ý, hận không thể nhào tới giết chết Lữ Thiếu Khanh. “Đáng chết”!
Mộc Vĩnh nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, không có nửa điểm dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa.
Ngược lại có một loại oán hận, hận không thể diệt trừ Lữ Thiếu Khanh cho thống khoái.
“Tức giận làm gì?” Lữ Thiếu Khanh cười an ủi: “Tức giận không tốt cho sức khỏe.” “Giữa chúng ta chẳng qua chỉ là luận bàn bình thường, ngươi gọi Thánh chủ lão nhân gia ra làm gì?” Luận bàn bình thường?
Mộc Vĩnh càng hận hơn, ta suýt chút bị ngươi đánh chết rồi.
Ngươi còn dám nói là luận bàn bình thường?
Hơn nữal
Càng thêm khiến Mộc Vĩnh không thể nào tiếp nhận được chính là, Lữ Thiếu Khanh nhìn giống như không hề có một chút vấn đề.
Đánh với hắn ta một trận mà giống như còn không chảy mồ hôi. Nói cách khác, Mộc Vĩnh hắn ta chịu khổ, bị thương, thậm chí bị ép lấy át chủ bài ra, cũng chỉ khiến Lữ Thiếu Khanh hơi nôn ra chút máu. Mộc Vĩnh rất khó chịu.
Khó chịu muốn thổ huyết. Nhưng mà.
Mộc Vĩnh nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy ý cười, hắn ta biết, Lữ Thiếu Khanh đang kiêng kị lá bài tẩy của mình. Trong lòng hắn ta có thêm vài phần tự tin, dần dần khôi phục lại bình tính, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi rất mạnh.”
Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ đắc ý: “Đương nhiên, dù sao ta cũng đẹp trai hơn ngươi.” “Mạnh, là đương nhiên rồi.” Nhịn xuống, nhịn xuống! Mộc Vĩnh hít sâu một hơi, không muốn để ý tới mấy lời rác rưởi của Lữ Thiếu Khanh. “Nhưng mà, lần sau, ta sẽ không để ngươi được đắc ý như vậy.”
“Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.” Mộc Vĩnh có lòng tin vào bản thân, hắn ta cũng là thiên tài, hắn ta không cho rằng mình lại yếu hơn so với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh khit mũi coi thường, rất là khinh bỉ: “Lần sau? Ta sẽ càng ngày càng đẹp trai, ngươi, sẽ chỉ càng ngày càng xấu.”
Đáng chết!
Nộ khí của Mộc Vĩnh lại một lần nữa xông lên.
Thậm chí hắn ta muốn một lần nữa sử dụng con át chủ bài để giết chết Lữ Thiếu Khanh. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên.
Hắn ta không dám xác định mình dùng át chủ bài có thể giết chết được Lữ Thiếu Khanh không.
Không thể lãng phí lá bài tẩy của mình thêm lá bài tẩy của mình trên thân tên khốn kiếp này.
Hắn ta nhận ra được Lữ Thiếu Khanh không muốn đánh, hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả người?”
Đàm phán ở đây cũng đỡ hơn đàm phán trước mặt mọi người.
Đàm phán trước mặt mọi người, mục đích thật sự không phải để cứu người. Giờ, có lẽ bọn hắn đã xuất thủ rồi.
Trong lòng Mộc Vĩnh âm thầm suy đoán.
“Nói đi, cầm linh thạch tới.” Lữ Thiếu Khanh thu hồi kiếm, xoa xoa tay nói: “Ta có thể giảm giá cho ngươi.”
Khóe miệng Mộc Vĩnh co giật một chút, rất muốn nhổ một ngụm nước miếng vào mặt Lữ Thiếu Khanh. Giảm giá?
Có kiểu giảm giá như ngươi sao?
Mộc Vĩnh lạnh lùng nói: “Khấu một trăm triệu, những người khác, mỗi người một ngàn vạn.”
Lữ Thiếu Khanh lúc này bất mãn, không xoa tay nữa mà là chỉ vào Mộc Vĩnh mắng to: “Khấu là thân nhi tử của ngươi sao?”
“Mỗi người một ngàn vạn, ngươi đang đuổi ăn mày à?” “Ngươi đang xem thường bọn hắn, ngươi đang sỉ nhục bọn hắn? Ta tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy.” Mộc Vĩnh tức chết, dáng vẻ đại nghĩa lâm liệt này của ngươi không biết còn tưởng răng ngươi mới cùng một đám với bọn hắn, ta mới là người xấu.
Mộc Vĩnh đè ép nộ khí: “Cái giá của ta là vậy đấy.”
“Rất khéo, cái giá của ta cũng vậy đấy.” Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ: “Thiếu một viên linh thạch cũng không được.” “Ngươi có thể trở về chậm rãi kiếm tiền, ta không vội.” “Dù sao người ở chỗ này ta cam đoan không để bọn hắn đói chết.”
Sát khí của Mộc Vĩnh lại xuất hiện, hắn ta phát hiện ở đây đàm phán cũng không chiếm được quyền chủ động.
Con tin ở trong tay đối phương, mình có vẻ vô cùng bị động.
Đáng chết!
Nếu có thể bắt được Hạ Ngữ các nàng thì tốt rồi.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo lưu quang từ phía dưới bay tới, xẹt qua chân trời rơi vào trong tay Mộc Vĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận