Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 552 - Doạ dẫm tên mập



Chương 552: Doạ dẫm tên mậpNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản Đại Ngưu không nói hai lời, lập tức lại móc ra mười vạn viên linh thạch từ trong nhẫn trữ vật, linh thạch lại một lần nữa phủ kín boong tàu, suýt chút nữa làm Úc Linh nằm ở trên boong tàu ngạt chết.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, vung tay lên, mười vạn linh thạch biến mất, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy sát ý: "Ta đã nói với ngươi, lúc trước cứ cho mười vạn linh thạch là tốt rồi. Hiện tại thì..."Hắn sao, lòng tham không đáy, lòng tham không đáy.Quản Đại Ngưu đau lòng.Hắn ta có linh thạch, nhưng cũng không chịu nổi kiểu tiêu xài như vậy.Hắn ta ngẩng đầu lên, nhưng đối diện với ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Quản Đại Ngưu nhảy dựng, ngoan ngoãn nói: "Công tử, ta, ta hiện tại không còn."Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Úc Linh nói: "Lát nữa ta muốn hỏi nàng về tình báo Ma tộc một chút, ngươi không muốn nghe sao? Cho ta thêm hai mươi vạn linh thạch, ta sẽ không đuổi ngươi xuống thuyền."Mắt Quản Đại Ngưu sáng lên, không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý.Làm Thiên Cơ giả mà, tình báo mới là đáng giá nhất, không chừng hắn ta có thể đạt được một ít tin tình báo đặc biệt có ích, đến lúc đó bán qua tay hoặc là giao nộp lên tông môn, linh thạch còn không phải là ào ào mà đến sao?"Nhưng mà hiện tại ta không có đủ linh thạch, đến lúc đó lại đưa cho công tử thì như thế nào?"Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Dùng đạo tâm thề đi, đến khi tới Triều Thành, trong vòng mười ngày phải đưa cho ta."Trong lòng Quản Đại Ngưu mắng to, nhưng cuối cùng không thể không đồng ý, dù sao vẫn là mạng nhỏ và tình báo đáng giá hơn.Sau khi thấy Quản Đại Ngưu thề, Lữ Thiếu Khanh lập tức thay đổi nụ cười: "Mập huynh, huynh quỳ làm gì? Mau đứng lên, lễ lớn như vậy ta không chịu được."Trong lòng Quản Đại Ngưu lại mắng to Lữ Thiếu Khanh, tên hỗn đản này cầm tinh con chó sao, nói biến sắc mặt liền biến sắc.Có linh thạch thì là mập huynh, không có linh thạch chính là tên mập chết tiệt, thật con mẹ nó hiện thực."A, hình như quần của ngươi bị ướt?" Lữ Thiếu Khanh lại quan tâm: "Cẩn thận một chút, trời lạnh, đừng để bị lạnh."Hỗn đản!Trong lòng Quản Đại Ngưu phát điên, cắn răng nói: "Không có, ngươi nhìn lầm rồi...""Hắc hắc, phải không?"Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc hai tiếng, sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào Úc Linh bị giam cầm.Nhận thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, thân thể Úc Linh cứng ngắc.Ở trong lòng nàng, Lữ Thiếu Khanh còn giống Ma tộc hơn cả Ma tộc, mà Ma tộc cũng không chắc sẽ lạnh lùng như Lữ Thiếu Khanh.Thân phận Cừu Lang có cao hơn nữa thì như thế nào? Đại diện Thánh chủ đích thân tới thì thế nào?Nói chém tay liền chém tay, nói bêu đầu liền bêu đầu, cuối cùng còn nghiền xương thành tro, chết đến không thể chết hơn.Độc ác, quyết đoán, khiến Úc Linh cảm thấy Lữ Thiếu Khanh càng giống người Thánh tộc bọn họ hơn.Mà điều khiến nàng kinh hãi nhất chính là tính toán của Lữ Thiếu Khanh.Nhìn Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt mình, Úc Linh cắn răng, cũng căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.Cho dù là đội trưởng đội tiên phong của Thánh tộc, khi đối mặt với Lữ Thiếu Khanh trong lòng Úc Linh vẫn không nhịn được buồn bực.Nàng tình nguyện đánh nhau với kẻ địch mạnh mẽ, cũng không muốn đối mặt với loại người kinh khủng như Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng đối diện với Úc Linh.Trên thực tế Ma tộc và nhân loại cũng không có bất kỳ khác biệt nào, đồng căn đồng nguyên, khác biệt duy nhất có lẽ chính là dáng người và làn da của bọn họ.Làn da Ma tộc tương đối ngăm đen, dáng người khôi ngô hơn rất nhiều, cho dù Úc Linh là nữ nhân, nàng cũng có vẻ tráng kiện, cao lớn hơn Lữ Thiếu Khanh một chút.Lữ Thiếu Khanh tò mò đánh giá Úc Linh, thật lâu không nói lời nào, gây áp lực tâm lý mạnh mẽ cho Úc Linh.Người trước mắt này là kẻ giết người không chớp mắt, nói không chừng sau một khắc sẽ rút kiếm chém nàng.Đương nhiên, nếu trực tiếp chém chết nàng, Úc Linh cảm thấy tốt hơn so với bây giờ.Úc Linh phải chịu áp lực cực lớn, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"Muốn giết muốn róc thịt thì ra tay đi, ít giày vò khốn khổ thêm nữa, đừng để cho ta xem thường ngươi.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Ta giết ngươi làm gì?"Sau đó hắn vươn tay, muốn tháo mũ giáp của Úc Linh xuống: "Đội thứ đồ chơi này không khó chịu sao? Đến đây, để ta giúp ngươi tháo xuống."Úc Linh đeo mặt nạ, mặt nạ che hoàn toàn gương mặt nàng, chỉ để lộ ra một đôi mắt màu tím và đôi môi đỏ mọng gợi cảm.Khiến người ta liên tục mơ màng.Đương nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng không quan tâm Úc Linh có xinh đẹp hay không, hắn cần thẳng thắn thành khẩn.Tháo mặt nạ xuống sẽ thấy rõ bộ dáng Úc Linh, để lộ ra bộ mặt thật của nàng.Đến lúc đó, lúc vặn hỏi tình báo còn có thể quan sát biểu cảm của Úc Linh tốt hơn, xem nàng có nói dối hay không.Nhưng mà Úc Linh lại hét lên, có vẻ rất phẫn nộ và kinh hoảng: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"Nàng vội vàng trốn về phía sau, hiện tại linh lực của nàng bị giam cầm, giống như phàm nhân, làm sao tránh thoát được.Lữ Thiếu Khanh đè đầu nàng xuống, nhẹ nhàng tháo mũ giáp xuống, nói thầm: "Đội mũ giáp không khó chịu sao? Hơn nữa, đội mũ giáp, không dùng bộ mặt thật gặp người, thực không lễ phép."Khi mũ giáp được tháo xuống, một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh...Khuôn mặt trái xoan thanh lệ trắng nõn, đôi môi đỏ mọng như lửa đặc biệt hấp dẫn người, sống mũi cao thẳng, ngũ quan vô cùng lập thể, có thêm vài phần mị lực khác thường.Mà điều khiến người ta chú ý nhất không thể nghi ngờ chính là đôi mắt màu tím của nàng, mị hoặc có thần, rạng rỡ phát sáng.Hơn nữa Úc Linh và những người Ma tộc khác không giống nhau, làn da của nàng trắng nõn, trong veo như nước, giống y hệt như làn da của nhân loại, thậm chí còn tốt hơn vài phần.Hiện tại khuôn mặt tuyệt mỹ đó đang co quắp, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt mị hoặc có thần tràn ngập lửa giận.Nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hận không thể phun ra Tử Sắc Thiên Hỏa thiêu Lữ Thiếu Khanh thành tro bụi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận