Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1209: Hắn đang ngủ (tt)

Chương 1209: Hắn đang ngủ (tt)Chương 1209: Hắn đang ngủ (tt)
Đi ngủ?
Có tu sĩ nào cần ngủ không?
Tu sĩ cần ngủ còn gọi là tu sĩ sao?
Tiêu Y kỳ quái. Ta nói thật, gia hỏa ngươi còn giơ chân làm gì?
Đi ngủ cũng không cho sao?
Nàng hừ một tiếng.
Khó chịu hỏi: "Ta lừa ngươi làm gì?"
Nói xong, nàng chỉ chỉ cái buồng nhỏ sau lưng mình: "Các ngươi xem đi."
Đám người kia thậm chí còn không thèm để ý, liếc liếc nhìn, bọn họ có thính giác linh mãn, có thể nghe được tiếng thở trầm thấp kéo dài từ trong khoang thuyền vọng ra.
Thật sự là tiếng hít thở khi ngủ. Ba người Tương Tư Tiên trầm mặc.
Đại ca, chơi gì vậy?
Ngươi là tu sĩ, mà còn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngươi không tu luyện mà lại chạy đi ngủ, có thật không đấy?"
Hay công pháp ngươi tu luyện là đi ngủ?
Đi ngủ, thực lực của ngươi có thể tăng tiến sao?
Nhìn ba người trầm mặc, Tiêu Y lại càng hùng hồn ngồi trên mép thuyền hếch mặt lên nói: "Xem đi, ta không lừa các ngươi."
"Nhị sư huynh của ta đã ngủ hơn một tháng rồi."
Ba người Tương Tư Tiên trầm mặc.
Vua ngủ sao?
Một hồi lâu sau Tương Tư Tiên mới sắp xếp được cảm xúc, nói với Tiêu Y: "Tiêu cô nương, có thể gọi Nhị sư huynh của ngươi một chút không?"
Tiêu Y lắc đầu: "Nhị sư huynh nói, không thể quấy nhiễu huynh ấy."
"Để cho huynh ấy ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh đi, dù sao cũng không có chuyện gì gấp."
Cơn giận của Dận Khuyết dần dần bốc lên cao hơn.
Vừa nghĩ lại mình liều mạng đuổi theo Lữ Thiếu Khanh không biết ngày đêm, mà Lữ Thiếu Khanh lại ở đây thư thư thả thả ngáy o o.
Dận Khuyết không nhịn được nữa.
Hắn ta giận dữ mắng mỏ: "Tên ghê tởm, đứng lên cho ta."
Tiếng gọi vọng vào trong khoang thuyền, nhưng Lữ Thiếu Khanh chẳng những không tỉnh lại mà còn ngáy to hơn.
Khiến cho Dận Khuyết tức điên lên. Chắc chắn hắn tinhr ồi.
Nhưng mà hắn không dậy, là cố ý.
"Thật... thật ghê tởm”
"Gia hỏa hỗn đản. Ngươi ra đây cho †a. Đừng có giả bộ nữa!"
Tiếng hít thở dừng lại, Lữ Thiếu Khanh rời giường, gãi đầu, ngáp một cái rồi đi tới.
Trước mắt bao người, hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó quát Tiêu Y.
"Làm sao? Không phải ta đã nói rồi à? Để yên cho ta ngủ một giấc xem nào, đừng có phá tai"
"Phá giấc ngủ của người khác là tội ác tày trời, sư phụ không dạy muội à? Hay là muội không có sư phụ dạy?”
"Làm người quan trọng nhất là phải biết lễ phép, khi người ta ngủ còn gào rống lên còn ra cái thể thống gì?"
"Muội mất mặt thì thôi đi, đừng có khiến cho sư phụ mất mặt."
Tiêu Y bị măng cười hì hì chẳng để ý, vì nàng biết Nhị sư huynh mình đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Chỉ có Dận Khuyết bên đối diện là lảo đảo, mặt mũi đỏ bừng.
Lữ Thiếu Khanh không mắng hắn ta một tiếng nào, nhưng mỗi một tiếng đều là đang mắng hẳn ta.
"Ngươi... ngươi đang nói ai?" Dận Khuyết không nhịn được, hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"A, Dận Khuyết, sao ngươi lại tới đây?"
"Còn cả Tư Tiên tỷ tỷ nữa, cuối cùng các ngươi cũng đuổii kịp rồi à? Đuổi theo cũng không nói lấy một tiếng."
Lữ Thiếu Khanh làm bộ như vừa mới nhìn thấy mấy người Tương Tư Tiên, vội vàng sửa sang quần áo một chút, gãi đầu ngủ ngơ cười, có vẻ cực kỳ chân thành: "Thật ngại quá, thất lễ, thất lẽ."
"Vừa rồi ta rắn dạy sư muội, không để ý các ngươi đến, mong được tha thứ."
"Tới đây tới đây, đứng ở ngoài đó gió lạnh, mau lên thuyền, đừng có để đông lạnh đấy."
Lữ Thiếu Khanh tỏ ra nhiệt tình vô cùng, nhưng ba người Tương Tư Tiên lại cực kỳ câm nín.
Cho dù là Dận Khuyết cũng phải kinh hãi vì sự vô sỉ này của Lữ Thiếu Khanh.
Lận Vũ âm thầm nghĩ, quả nhiên là đặc biệt. Ba người Tương Tư Tiên lên phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh, đứng trên boong thuyền nhìn xung quanh.
Đây là một phi thuyền cỡ lớn, so với phi thuyền của Tương Tư Tiên đúng là một lớn một nhỏ.
Đây là chiếc thuyền tốt nhất của Phương gia, Phương Hiểu tặng cho Lữ Thiếu Khanh để tỏ lòng cảm tạ.
Đại Bạch và Tiểu Bạch ngồi dựa vào cột buồm, gần đây hai con Bạch đang lười biếng, Lữ Thiếu Khanh rời giường, chúng chỉ hận không thể trốn xa hơn nữa, không mong bị Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy.
Tiểu Hắc dựa vào đầu Tiêu Y, không buồn nhìn mấy người Tương Tư Tiên.
Mấy người Tương Tư Tiên và Dận Khuyết đi lên, đánh giá một chút, bất giác nhìn sang Tiểu Hắc. Trong lòng bọn họ vẫn còn kiêng kị Tiểu Hắc.
Tương Tư Tiên nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, rồi lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không hề né tránh, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của họ.
Hắn còn lâu mới chột dạ.
Hai người đối mặt, không ai lùi bước, ai rút lui sẽ thua về khí thế.
Đối mặt thế này lại khiến cho Dận Khuyết giận dữ.
Em gái ngươi chứ, đối mặt thâm tình như thế là sao?
Mới mấy tháng không gặp, cái tên hỗn đản nhà ngươi vừa thấy mặt đã muốn câu dẫn nữ thần của ta sao?
Tiện nhân!
Dận Khuyết không nhịn được mà bước lên một bước chặn trước Tương Tư Tiên, bày cái mặt thối ra trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Mặt Dận Khuyết nhăn nhó như quả mướp đắng, hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn làm gì?"
Dận Khuyết chen vào, giúp Tương Tư Tiên nhẹ nhàng thở ra.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh nàng ta phải chịu áp lực cực kỳ lớn, suýt nữa đã không nhịn được rồi.
Nàng ta đã gặp đủ loại người, muôn hình muôn vẻ, nhưng dạng người như Lữ Thiếu Khanh thì mới là lần đầu tiên.
Ngoài mặt luôn tươi cười, nhìn thì có vẻ khách khí, lúc nào gọi người ta cũng tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn.
Kết quả thì sao? Bán người ta không chùn tay tí nào. Nói lừa là lừa, nói bỏ là bỏ!
Mặt mũi mỹ nữ tỷ tỷ nàng ta đây!
Không có tí tác dụng nào.
Vứt luôn tỷ tỷ này!
Mà quanh thân Lữ Thiếu Khanh luôn phủ một tâng sương, nàng ta không cách nào thấy rõ được hắn là người thế nào.
Bụng dạ cực sâu, trẻ tuổi hơn nàng †a, nhưng lại khiến nàng ta cảm thấy hắn như một con hồ ly già ngàn năm.
Khi đối mặt, ánh mắt thâm thúy của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta cảm thấy mình tựa như đứng bên vách núi, bên dưới là vực sâu vạn trượng, áp lực cực lớn.
Nếu không có Dận Khuyết kịp thời đứng ra chặn bớt áp lực cho mình, nàng †a thật sự sẽ không cố được nữa, đến khi đó trước mặt Lữ Thiếu Khanh coi như đã mất tiên cơ, sẽ bị hắn năm đến gắt gao. Chương 1210: Tổ chức Thí Thần của các ngươi không có nghỉ thức gì sao?
Tương Tư Tiên nhẹ nhàng thở ra, cũng âm thầm tự nhắc mình, liên hệ với loại người này phải cẩn thận hơn.
Hít sâu một hơi, tập trung lại tỉnh thần, Tương Tư Tiên lại đứng ra trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cười nói với hắn: "Mộc công tử, các ngươi đi nhanh thật!"
"Đúng vậy!" Dận Khuyết phẫn hận không thôi: "Chạy trốn như chuột vậy!"
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Nói gì vậy? Không phải các ngươi vẫn luôn theo sau sao? Ta đi đẳng trước, vẫn luôn không thấy các ngươi đuổi theo, còn tưởng các ngươi lạc đường đấy."
"Khi ấy ta còn định quay lại đi tìm các ngươi, nhưng trong rừng đá chỗ nào cũng giống nhau, ta sợ lạc đường nên chỉ đi chậm thôi."
Lữ Thiếu Khanh có vẻ rất ngạc nhiên, cực kỳ vô tội, khiến cho Tương Tư Tiên hơi hoảng hốt, vô thức cảm thấy hình như là lỗi của mình.
Dận Khuyết lại nổi giận, nhịn không được mà chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng ầm lên: "Tiểu nhân hèn hạ, dám làm không dám chịu."
"Chớ có măng người. Còn mắng người đợi chút nữa ta sẽ đá ngươi xuống thuyền." Lữ Thiếu Khanh hơi tức giận: "Giờ là lúc mọi người gặp mặt, phải vui chứ sao lại mắng chửi người?"
"Tổ chức Thí Thần của các ngươi không có lớp học nghỉ lễ à? Một tí lễ phép cũng không có nữa."
Hắn nói khiến cho Dận Khuyết giận đến nghiến răng.
"Dận đại ca, bớt giận đi." Tương Tư Tiên âm thầm lắc đầu, mỉm cười nói với Dận Khuyết: "Trước đó chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ thôi, không sao."
Tương Tư Tiên biết, nói vê miệng lưỡi căn bản Dận Duyết không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Với tên gia hỏa giảo hoạt lại dây mặt như Lữ Thiếu Khanh, với tính cach của Dận Khuyết sẽ chỉ bị tức đến thổ huyết thôi.
Hiểu lầm nhỏ á?
Đại tiểu thư, có phải ngài hiểu sai về khái niệm "hiểu lầm nhở' không?
Nếu không phải vì tên hỗn đản này, ngài và ta có cần khỏ cực đến thế không?
Với tên hỗn đản này, không đánh hắn được một trận thật đau khó mà tiêu được nỗi hận trong lòng.
Dận Khuyết cảm thấy lòng mình như đang nổ tung, thân thể đã dưỡng tốt lại bị thương lại thì phải.
Lữ Thiếu Khanh vẫn mỉm cười, chân thành nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều là bằng hữu, chút hiểu lầm ấy tính là gi?
"Làm người ấy lòng dạ phải rộng rãi, hẹp hẹp hòi hòi làm cái gì? Dễ đoản mệnh."
Hỗn đản. Ngươi đang trù ẩm ta à?
Hai mắt Dận Khuyết phun lửa, hắn †a chỉ hận không thể thiêu chết Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Dận Khuyết. Hừ, gia hỏa này còn không biết vì sao Nhị sư huynh của ta nhắm vào ngươi à? Ai bảo ngay từ đầu ngươi đã thích ra vẻ, giương giương tự đắc, hếch mũi trâu thở phì phì, dùng lỗ mũi chém người, Nhị sư huynh của ta không quen nhìn loại người như ngươi.
Nhị sư huynh của ta trâu bò thế mà còn biết khiêm tốn làm việc, khiêm tốn làm người, ghét nhất chính là loại người như ngươi.
Tương Tư Tiên không nói gì nữa. Mục đích hiện tại của nàng ta là muốn đưa Lữ Thiếu Khanh về gặp gia gia, đừng nói là Dận Khuyết, dù chính mình bị ấm ức nàng ta cũng không quan tâm.
Nàng ta thoáng nhìn sang Lận Vũ, rồi cười hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ta nghe Mộc trưởng lão nói ngươi muốn đi gặp gia gia của ta?"
"Đúng vậy. Không đợi Tương Tư Tiên vui mừng, Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Nhưng giờ thì không muốn nữa."
Niềm vui vừa le lói trong lòng Tương Tư Tiên thoáng cái đã bị bóp chết.
"Vì... vì sao?" Nàng ta buồn lắm. Ngươi đùa à?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Lận Vũ trả lời: "Là lão đó, lão nói không cho phép ta đi gặp gia gia của ngươi, còn đối đãi với †a như người xấu vậy."
"Ngươi không phải người xấu thì là cái gì?" Dận Khuyết không bỏ qua dù chỉ là một cơ hội nhỏ, nếu có cơ hội là lập tức khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.
"Xem đi." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Dận Khuyết, nói: "Dận huynh đã nói như vậy, ta nào còn dám đi nữa?"
"Ta đi, không phải bị gia gia ngươi đánh chết thì chính là bị người khác loạn côn đánh chết. Ta không dám đi." Tương Tư Tiên vội vàng cam đoan: "Mộc công tử, ngươi yên tâm, có ta ở đây các ngươi chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì."
"Điều này ta có thể cam đoan với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh cười đáp: "Cái này †a tin ngươi."
Tương Tư Tiên cũng nhoẻn cười, mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt.
Nhưng một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu nói: "Nhưng ta vẫn không muốn đi."
"Trừ phi."
"Trừ phi cái gì?" Thấy được ánh bình minh hy vọng, Tương Tư Tiên một mực chạy theo chỉ vì muốn bắt được vệt ánh sáng kia. Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua Lận Vũ bên cạnh nãy giờ không nói gì, lại cười cười, khiến cho Lận Vũ cảm thấy không ổn.
Giết ngươi đi!
Không thể nào?
Lận Vũ bắt đầu thay đổi thái độ.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm truyền âm với Tương Tư Tiên.
Hừ dù sao cũng phải đánh quái vượt level.
Trước đó tìm thêm vài viện trợ bên ngoài cho mình, dù không quá đáng tin cậy nhưng cũng tốt hơn là không có.
Tương Tư Tiên nghe xong thì chân chờ nhìn sang Lận Vũ.
Sắc mặt của Lận Vũ lập tức thay đổi hoàn toàn, lão nói: "Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Tư Tiên: "Ngươi tự cân nhắc đi."
Lận Vũ vội vàng nói với Tương Tư Tiên:
"Đại tiểu thư, ngài đừng quên lời mình đã nói."
Tương Tư Tiên chỉ có thể áy náy nhìn Lận Vũ, cuối cùng, đành chậm rãi nói ra: "Mộc công tử, ta cầu xin ngươi cùng ta đi gặp gia gia."
Đúng như lúc trước đã nói, để giúp gia gia, dù là ai, dù là chính mình, cũng có thể chịu thiệt thòi ấm ức.
"A, aai ôi!" Lận Vũ tức giận vỗ đùi, chỉ hận bắp đùi của mình không phải đùi của Lữ Thiếu Khanh, nếu không lão sẽ đánh gấy ngay. Lão nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, ngài, ngài, ôi."
Cuối cùng, ngàn lời vạn câu cũng chỉ hóa thành một câu thở dài. Lão thua.
"Ngươi... tiểu tử này..."
Lận Vũ thở phì phì nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hình tượng cao nhân lão gia gia hoàn toàn mất sạch rồi.
Đến giờ lão mới chậm chạp nhận ra ngay từ đầu mình đã bị Lữ Thiếu Khanh lừa vào bãy.
Lão không tin mấy người Lữ Thiếu Khanh chính là đối tượng mà Đại trưởng lão muốn tìm, sau đó, hắn cố ý lừa lão, dẫn dụ lão đánh cược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận