Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1110: Bắc Mạc, có lẽ là vườn rau sạch của quái vật

Chương 1110: Bắc Mạc, có lẽ là vườn rau sạch của quái vậtChương 1110: Bắc Mạc, có lẽ là vườn rau sạch của quái vật
Câu trưởng lão cảm thấy tốc độ của mình rất nhanh, sức mạnh rất đủ nhưng trong mắt Tiêu Y lại không có chút uy hiếp nào.
Thậm chí!
Tiêu Y cũng không định trốn tránh, cũng không xuất thủ mà lạnh lùng nhìn lão ta xông tới.
Câu trưởng lão nhìn thấy Tiêu Y đứng bất động tại chỗ, trông lòng vui mừng.
Ngươi cũng muốn học theo ta sao?
Vậy ta sẽ cho ngươi thất thực lực của ta.
Tuy nhiên vào thời khắc lão ta đang vui mừng, một bóng đen xẹt qua trước mặt lão ta giống như sợi roi đánh mạnh vào khuôn mặt lão ta.
Tập trung nhìn thì là đuôi hổ màu trắng, phía trên bộ lông màu trắng còn kẹp những gai nhọn màu trắng giống như một cây lang nha bổng.
Câu trưởng lão kinh hãi.
Đuôi hổ khí thế hung hãn khiến lão †a không kịp tránh né.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn đuôi hổ quất mạnh lên mặt lão ta.
"Chát!"
"Rắc!"
Cái mũi lập tức bị đánh gãy, máu tươi phun ra.
Đau đớn kịch liệt khiến Câu trưởng lão không kìm được nhắm mắt lại.
Đau đớn to lớn khiến Câu trưởng lão cảm thấy mặt mình như bị cắt một lớp huyết nhục sau đó lại đem gương mặt máu thịt be bét của mình bỏ vào trong đống muối rồi dùng lực ma sát khiến mỗi một tế bào trong máu thịt của lão ta đều bị ướp chết, khiến mỗi một tế bào của lão ta đều đang kêu rên trong đau khổ.
Đồng thời sức chấn động khổng lồ khiến Câu trưởng lão choáng đầu hoa mắt, lão ta dường như có thể nghe thấy được trong đầu mình đang truyền đến tiếng nước, não bị đánh cho nát bươm, tiếng ọc ọc vang lên.
Câu trưởng lão bụm mặt, kêu thảm bay ra ngoài.
Đại Bạch mai phục giữa đường một kích thành công dương dương đắc ý vẫy đuôi, rất là kiêu ngạo.
Thậm chí nó còn cố ý quay sang nhìn tiểu Bạch tiểu viên hầu.
Tuy hai con linh sủng không tranh giành tên nữa, quan hệ cũng cải thiện hơn rất nhiều nhưng cũng không cản trở chúng thể hiện bản thân.
Đại Bạch dựa vào đánh lén Câu trưởng lão khiến lão ta bay đi, giành được tiên cơ, không khoe khoang một chút sao mà được chứ?
Tiểu Bạch chỉ đại Bạch kêu chỉ chỉ hai tiếng, kinh bỉ một phen.
Ngươi dựa vào đánh lén thì tính cái gì.
Sau khi kêu xong, nó nhổ một cây đại thụ bên cạnh, khiêng cây đại thụ có đường kính vài thước đi thẳng về phía Câu trưởng lão định nhân lúc lão ta bệnh đòi mạng lão ta.
Câu trưởng lão bên này nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn, kêu đau đớn không thôi, vô cùng thống khổ.
Đòn tấn công của đại Bạch suýt nữa đã lấy mạng lão ta.
"Đáng chết, đáng chết!"
Câu trưởng lão đau đến mức chảy cả nước mắt.
Đã lớn như vậy, sống lâu như vậy nhưng lần đầu tiên bị người ta đánh cho chảy nước mắt, vô cùng nhục nhã.
Bên này Câu trưởng lão mang theo căm giận ngút trời vừa đứng lên, lão ta thề phải chém người đánh lén lão ta thành muôn mảnh.
Nhưng lão ta vừa đứng lên thì lại cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Một cây đại thụ từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm vào người lão ta.
"Phụt!"
Câu trưởng lão thổ huyết, nôn liên tục hai ngụm máu lớn. Lần thứ nhất là bởi vì thương thế, lần thứ hai là bởi vì phân nộ.
Đây là cái gì?
Lão ta còn chưa xuất thủ đã bị người ta đánh đến mức suýt kêu cha gọi mẹ.
Còn muốn lập uy gì nữa?
Cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị người ta cười chết mất.
Câu trưởng lão không kìm được nữa, lão ta phẫn nộ gầm hét lên: "Tế tư đại nhân, giúp ta!"
Trên người lão ta cũng bắt đầu xuất hiện sương mù màu đen, hơn nữa sương mù màu đen còn nhiều, đen hơn hơn bất kỳ bộ tộc nào trong hai bộ tộc Lữ Thiếu Khanh thấy, tản ra khí tức càng thêm cường đại.
Sương mù màu đen nhanh chóng bao phủ Câu trưởng lão, tiếp theo trong sương mù màu đen truyền đến một tiếng gầm nhẹ, như tiếng rống của dã thú trong đêm tối, làm cho người ta thấp thỏm lo âu.
Sương mù màu đen bị hấp thu, Câu trưởng lão xuất hiện trước mặt mọi người.
Sừng dữ tợn, sau lưng mọc hai cánh, nanh vuốt sắc bén, lớp vảy màu đen...
So với loại quái vật màu đen cấp thấp mà Lữ Thiếu Khanh bọn hẳn thấy không khác gì mấy.
Hơn nữa thực lực cũng tăng lên mạnh, đã là Kết Đan trung kỳ.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Quả nhiên là loại quái vật kia."
Sự thực chứng minh rồi. Cái nơi được Mộc Vĩnh xưng là Bắc Mạc cũ kia đã trở thành thế giới gây giống của những quái vật màu đen kia, là vườn rau sạch của quái vật.
Nhân loại nơi này được quái vật nuôi dưỡng, trở thành nguồn gốc mộ lính của quái vật.
Chẳng trách quái vật động một chút là dùng đơn vị hàng vạn để tính, hóa ra nơi này có thể thu hoạch rau sạch.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, chỗ như vậy tuyệt đối sẽ không chỉ có một, chỉ có thể càng nhiều hơn chứ không thể ít hơn.
Câu trưởng lão biến thành quái vật dường như cũng đánh mất tình cảm, con mắt đỏ ngầu tàn nhãn nhìn tất cả mọi người ở đây, gầm nhẹ một tiếng, hai cánh chấn động bay về phía Tiêu Y.
"Hừt" Tiêu Y cũng là Kết Đan trung kỳ, thực lực cảnh giới tầng sáu.
Đối mặt với quái vật Câu trưởng lão, nàng ta giơ kiếm nghênh đón: "Quả nhiên là quái vật, nhìn ta chặt ngươi đây."
Sau khi Lãng Phong đi theo bên cạnh Côn Ngải nhìn Tiêu Y và Câu trưởng lão đại chiến mấy hiệp nhưng không chiếm được tiện nghi liền không kìm được nói: "Nàng ta quá tự đại?"
"Câu trưởng lão bộ tộc Khê Bích cường đại như vậy, nàng ta nghĩ nàng ta có thể thắng được sao?"
Lãng Phong bị hai linh sủng kéo đi lên núi dạo một vòng, cái mạng nhỏ suýt mất đi nửa cái.
Trong lòng hắn ta hận Lữ Thiếu Khanh muốn chết cho nên cũng không có nhiều hảo cảm với Tiêu Y, dù Tiêu Y là một mỹ nữ. Câu trưởng lão biến thành quái vật màu đen tản ra khí tức khủng bố khiến trong lòng Lãng Phong phát run.
Lãng Phong không cho rằng Tiêu Y có thể đối phó được Câu trưởng lão.
Cát Cửu lại nói: "Bọn hắn rất mạnh, không cần lo lắng."
Cát Cửu tận mắt chứng kiến Tiêu Y chém chết Tế tư quái vật nhà mình như thế nào cho nên vô cùng tự tin vào điều này.
Lãng Phong không phục: "Cái này khó nói lắm, dù sao..."
Nhưng, một tiếng hét thảm khiến Lãng Phong ngậm miệng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận