Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1510: Người đáng tin cậy hắn tín nhiệm nhất

Chương 1510: Người đáng tin cậy hắn tín nhiệm nhấtChương 1510: Người đáng tin cậy hắn tín nhiệm nhất
Lần này người tới là một nam nhân trung niên, đầu trọc khiến ông ta vô duyên vô cớ tăng thêm vài phần hung ác, cộng thêm gương mặt dữ tợn của ông ta trông cực kỳ giống ác bá hoành hành bá đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người.
Ông ta từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên người Ngao Hỗ, trên người mang theo khí tức tàn bạo, giống như vừa giết người xong.
Đám người Ngao Đức nhìn thấy người tới thì sắc mặt vui mừng, nhao nhao hành lễ: "Gặp qua tam trưởng lão!"
"Vãi, tam trưởng lão Ngạo Trường Đạo, đây cũng là một kẻ hung ác."
"Đúng vậy, lại là một Hóa Thần, là trung kỳ hay hậu kỳ?"
"Trung kỳ, cảnh giới trung kỳ tầng bốn, cao hơn Ngao Tăng một cảnh giới nhỏ."
"Chậc chậc, Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, ngũ trưởng lão Ngao gia, còn thêm một thất trưởng lão nữa, chỉ riêng mấy người đó đã là năm Hóa Thần, đặt ở những châu khác, căn bản không có khả năng."
"Đúng vậy, Trung Châu vẫn là quá tốt."
"Lữ Thiếu Khanh bọn hắn phiền phức lớn rồi. Nhị trưởng lão tuổi tác cao, trở nên tu thân dưỡng tính, nhưng tam trưởng lão thì khác, hung tàn đấy."
"Hơn nữa có tới hai Hóa Thần tới, hai Hóa Thần trung kỳ, thực lực đều mạnh hơn Kế Ngôn, dưới sự liên thủ của hai người, hắn có thể trốn được sao?" "Lần này, hết cách rồi."
Bọn người Ngao Đức vui mừng, Ngao Thương cười ha ha, vô cùng đắc ý: "Tiểu tử, ngươi còn có lời gì có thể nói?"
"Ngươi cảm thấy uy hiếp của ngươi đối với Ngao gia chúng ta mà nói, có thể coi là uy hiếp sao?"
Cho dù là Ngao Đức hay Ngao Thương, Ngao Lương hoặc Ngao Tuyển ban nãy đều vô cùng ấm ức.
Lữ Thiếu Khanh là người từ châu khác đến lại có thể đè ép được Ngao gia bọn hắn, còn chiếm thế thượng phong khiến Ngao gia bọn hắn đầu tóc đầy bụi, mất mặt đến cực điểm.
Đối bọn hắn mà nói, những gì hôm nay gặp phải là sỉ nhục cực lớn.
Cho dù Ngao Tăng tới, sau đó Ngao Hỗ cũng tới nhưng vẫn khó thay đổi được loại cục diện này. Vẫn bị Lữ Thiếu Khanh chiếm thế thượng phong.
Giờ, Ngạo Trường Đạo đến, bọn hắn cảm thấy có thể nói bái bai những ấm ức vừa rồi rồi.
Hai Hóa Thần ở đây, cho dù Kế Ngôn ngươi thiên phú xuất sắc mấy, thực lực mạnh mấy cũng không thể chạy thoát từ tay hai vị Hóa Thân?
Nhìn tộc nhân của mình chạy đến, trên mặt Ngao Hỗ một lần nữa khôi phục tự tin, ngạo nghễ nói: "Tiểu tử, giờ uy hiếp của ngươi còn hữu dụng sao?"
"Sư huynh của ngươi có thể trốn thoát dưới sự liên thủ của hai người chúng ta?"
"Ngao gia ta thực lực cường đại há ngươi có thể tưởng tượng được? Nếu như ngươi muốn, ta còn có thể tìm tới cho ngươi tám người, mười người mạnh hơn sư huynh ngươi."
Lời nói rất bình tĩnh, lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, tràn đầy bá khí.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ông ta."
Ngạo Trường Đạo tính khí nóng nảy, không nhịn được nói: "Nói nhảm với mấy tiểu nhân vật này nhiều như vậy làm gì?"
"Giết đi là được. Ai có thể quản Ngao gia chúng ta làm việc."
"Ai dám ngăn trở, giết là được."
Theo lời ông ta nói ra, khí tức bạo ngược cuốn tới, sắc mặt người chung quanh đại biến, giống như đối mặt với con hung thú tuyệt thế.
"Thật, thật mạnh!"
"Thật đáng sợ."
Ngao Hỗ lại tự tin cười một tiếng: "Ngao gia ta trước nay dùng lý phục người, không bao giờ làm những chuyện cố tình gây sự”
"Tiểu tử, ta nghĩ sư nương ngươi hẳn rất thích hoàn cảnh ở đây, muốn tiếp tục ở đây đấy?"
"Sư huynh của ngươi hôm nay mạo phạm Ngao gia ta, ta cũng không yêu cầu gì, chỉ cần xin lỗi ngũ trưởng lão là được."
"Những chuyện khác, Ngao gia ta rộng lượng, không so đo với ngươi."
Giết người tru tâm!
Rất nhiều trong lòng người kêu to, chiêu này của Ngao Hỗ còn khó chịu hơn giết Lữ Thiếu Khanh bọn họ.
Giờ, Lữ Thiếu Khanh nên làm như thế nào?
Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Lữ Thiếu Khanh, người Ngao gia cười lạnh, chung cũng có người đang chờ xem trò cười của Lữ Thiếu Khanh.
Một khi Lữ Thiếu Khanh đồng ý, đời này sẽ trở thành trò cười.
Thậm chí Kế Ngôn cũng sẽ bị tác động, đạo tâm có khả năng bởi vậy hủy hoại, cả một đời đều không thể tiến thêm một bước.
Tim An Thiên Nhạn một lần nữa nhảy vọt lên, bà lương thiện sinh lòng áy náy, nếu như không phải bà, Lữ Thiếu Khanh căn bản sẽ không tới đây, từ đó không nảy sinh xung đột với Ngao gia.
Mình không nên liên lụy những hài tử này.
Lúc bà vừa định mở miệng, Tiêu Y lại lôi kéo tay bà, thấp giọng nói: "Không cần lo lắng, Nhị sư huynh có thể xử lý."
An Thiên Nhạn giật mình nhìn Tiêu Y, không ngờ Tiêu Y có thể tín nhiệm Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Bà lại nhìn nhìn Kế Ngôn bên cạnh, khoanh tay, nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để chuyện trước mắt trong lòng.
Kế Ngôn và Tiêu Y đều lựa chọn trầm mặc, để Lữ Thiếu Khanh xử lý chuyện trước mắt chứng tỏ sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn nhìn lại Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa điểm bối rối và căng thẳng.
Trong đầu bà bỗng nhiên nghĩ đến một câu Thiều Thừa từng nói với bà.
Nhị đồ đệ kia của ta, mặc dù có thể làm người ta tức chết nhưng hắn lại là người đáng tin cậy mà ta và Kế Ngôn tín nhiệm nhất.
Nhớ lúc Thiều Thừa nói lời này, trên mặt còn mang theo nụ cười cưng chiều như phụ thân nói về đứa con mình kiêu ngạo.
Trong lòng An Thiên Nhạn trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Đây là đồ đệ Thiều Thừa, Thiều Thừa tín nhiệm bọn họ như vậy, bà có lý do gì mà không tín nhiệm?
Lúc này bà kéo tay Tiêu Y, nở nụ cười với Tiêu Y.
Sau đó bà lẳng lặng đứng ở bên cạnh , chờ lấy Lữ Thiếu Khanh giải quyết chuyện trước mắt như thế nào.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong lời Ngao Hỗ, trầm mặc một lúc, hỏi: "Ý của ngươi là, sư huynh của ta trốn không thoát, ta uy hiếp vô ích?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận