Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1774

Chương 1774
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Long Kiện có ánh mắt lạnh lẽo, khí thế khiếp người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bí Uy.
Mặc du Bí Uy là Hóa Thần cảnh giới tầng chín, nhưng cũng chỉ mới thăng thôi, nội tình hơi kém một chút.
Mà Long Kiện đã thành danh từ lâu trước kia cũng là Luyện Hư kỳ.
Ở Hàn tinh cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, hung danh vang xa.
Bị Long Kiện nhìn chằm chằm, Bí Uy cúi đầu, trán tướp mồ hôi.
“Ngu xuẩn! Làm mất mặt Thánh tộc!”
Gã ta vung tay lên với Bí Uy, một cỗ sức mạnh mãnh liệt ập tới, nhưng Bí Uy không dám ngăn cản, chỉ mặc cho sức mạnh này rơi xuống bản thân.
Như bị một cái chùy lớn nện xuống, sức mạnh vô song tràn vào trong cơ thể.
Phụt!
Bí Uy phụt mạnh một ngụm máu tươi, khí tức rõ ràng yếu hơn, hẳn là đã bị thương nặng.
“Lần này xem như là hình phạt nho nhỏ, lần sau nếu còn thế này nữa, quyết không khoan dung.”
Giọng nói lạnh lẽo của Long Kiện khiến cho Bí Uy hơi run rẩy một chút, vội vàng nói: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Sau khi trừng phạt Bí Uy, ánh mắt của Long Kiện chuyển sang Kế Ngôn, một luồng áp lực vô hình dũng mãnh lao tới Kế Ngôn.
Phụt!
Máu tươi trên thân Kế Ngôn vẩy ra, hiện tại hắn ta đã gần như dầu hết đèn tắt, đối mặt với một vị Luyện Hư kỳ, hắn ta không cách nào ngăn cản được.
Nhưng dù phải chịu áp lực cực lớn, lưng Kế Ngôn vẫn chưa từng cong xuống lấy một chút nào.
Hai mắt lấp lánh lửa nóng, đầu vẫn ngẩng thật cao, chiến ý dâng trào, không hề có ý rút lui.
Phù, phù.
Kế Ngôn cảm thấy thân thể của mình có thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Trong cơ thể trống rỗng, nhục thân đau đớn, không cần nói hắn ta cũng biết thân thể của mình đã đạt tới cực hạn.
Nhưng Kế Ngôn mặc kệ, hắn ta hít sâu một hơi, tập trung tất cả sức mạnh cuối cùng, một lần nữa giơ cao Vô Khâu Kiếm chỉ về phía Long Kiện phía xa.
Luyện Hư mà thôi, có gì mà phải sợ.
Đúng như sư đệ nói, sợ cái cọng lông.
Dù kẻ địch trước mắt là Tiên Đế, hắn ta cũng không chùn kiếm.
Cảm nhận được cỗ kiếm ý bất khuất kia của Kế Ngôn, sắc mặt Long Kiện chợt biến đổi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người thế này.
Gặp được đối thủ không thể chiến thắng nổi, thân thể đã đến cực hạn, thế mà con dám chỉ kiếm.
Chẳng những chiến ý không hề suy yếu mà ngược lại còn mãnh liệt hơn cả trước đó.
Dạng người này, dù là Thánh tộc cũng không có.
Long Kiện không nhịn được liếc sang Bí Uy đã lui sang một bên.
Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, rất muốn vả cho Bí Uy một phát chết tốt.
So với Kế Ngôn, nói Bí Uy là một đống phân, Long Kiện cũng cảm thấy mình vũ nhục đống phân.
Long Kiện không nhìn thêm nữa, nếu nhìn thêm hắn ta chỉ sợ mình sẽ không nhịn được cảm xúc mà đi vả chết Bí Uy luôn, vả cho chết tên gia hỏa làm mất mặt Thánh tộc này.
Hắn ta nhìn sang Kế Ngôn, ánh mắt tràn đầy thưởng thức: “Kiếm quyết thật lợi hại, một kiếm vừa rồi kia, phong mang đã đạt đến cực hạn, cả bầu trời cũng có thể bị chém làm hai nửa.
“Ngươi rất thông minh, không dồn sức để đối phó với Bí Uy, khiến cho tên phế vật kia chủ quan, mục tiêu thật sự của ngươi là Lâu Năng phải không?”
“Đáng tiếc, kiếm vừa rồi đã là cực hạn của ngươi, bây giờ ngươi động đậy thôi cũng khó khăn.”
Bí Uy nghe được, lại càng thêm xáu hổ, nếu khi ấy gã ta không sợ mà cứ thế giết tới chẳng phải có thể giết được Kế Ngôn rồi?
Đang tiếc, gã ta bị dọa đến mức không dám động cựa nữa, mất hết mặt mũi rồi.
Long Kiện ném ra một cành ô liu, tiêp tục nói: “Đâu hàng đi, ngươi không thể đánh tiếp được nữa.”
“Ta đảm bảo ngươi có thể trơ thành thiên tài sáng chói nhất của Thánh tộc.”
Kế Ngôn không nói lời nào, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, hắn ta đã chỉ kiếm vào Long Kiện.
Nào có chuyện để cho hắn ta ở đây nói nhả.m
Kế Ngôn vẫn giơ cao Vô Khâu Kiếm, chỉ về phía Long Kiện phía xa, cho thấy thái độ của mình.
Long Kiện không vui, sắc mặt lạnh lẽo, giọng onis bắt đầu lạnh đi: “Ngươi đừng tưởng ta có kiên nhẫn.”
“Ma tộc không có ai nữa à? Cuối cùng lại để cho ngươi ra sân?” Giọng nói của Giản Bắc từ phía xa vọng lại: “Ước định đã nói từ trước thì sao?”
“Đừng có tự khiến mình mất mặt.”
“Hừ!” Long Kiện hừ lạnh, một sức mạnh lăng không bay đi.
Giản Bắc phun máu tươi tung tóe, ngã rầm xuống một bên.
“Có ngan thì ngươi giết ta đi.” Giản Bắc đứng lên hô lớn với Long Kiện: “Bắt chúng ta làm con tin thì tính gì là anh hùng?”
“Kế Ngôn công tử, ngươi đi đi, không cần lo cho chúng ta.”
Mạnh Tiêu cũng lớn tiếng hô hào, hy vọng Kế Ngôn rời đi.
Không bị bọn họ liên lụy, dù không địch lại được Long Kiện nhưng bọn họ tin chắc Kế Ngôn cũng có thể bỏ chạy.
“Đừng có nằm mơ!” Cận Hầu ở một bên cười lạnh, Giản Bắc bị đánh, hắn ta suýt nữa đã vỗ tay hoan hô: “Kế Ngôn chạy không thoát đâu, các ngươi cũng sẽ không chạy thoát được.”
Dù Ma tộc có muốn thả Kế Ngôn, Điểm Tinh Phái cũng sẽ không thả Kế Ngôn.
Tuyên Vân Tâm lớn tiếng nói với Long Kiện: “Hiện giờ Kế Ngôn công tử đã đánh thắng, theo như ước định, nhất định phải để cho Kế Ngôn công tử thời gian nghỉ ngơi.”
Long Kiện nhìn chằm chằm Kế Ngôn, Kế Ngôn vẫn bất khuất, chiến ý vẫn bức người.
Hắn ta bỗng nhiên cười lên ha hả: “Được, theo đúng ước định, cho ngươi ba ngày.”
“Tốt nhất ngươi phải tranh thủ mà nghỉ ngơi đi, ba ngày sau ta sẽ lại sắp xếp người đến đánh với ngươi. Đến khi ấy, ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”
Long Kiện và các Ma tộc khác biến mất, Kế Ngôn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác mệt mỏi ập tới khiến cho hắn ta hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
Hắn ta nắm chặt Vô Khâu Kiếm, để cho thanh kiếm đưa xuống tới chỗ Giản Bắc.
Thấy Kế Ngôn trở lại, Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi hung ác nhìn hắn ta chằm chằm, chỉ hận không thể lập tức ra tay giết hắn ta.
Kế Ngôn là thẻ đánh bạc để Điểm Tinh Phái giao dịch với Ma tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận