Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1506: Sư nương? Sư nương tương lai

Chương 1506: Sư nương? Sư nương tương laiChương 1506: Sư nương? Sư nương tương lai
Đây là người sư phụ thích, đối với bọn họ mà nói là sư nương tương lai.
"Sư phụ các con đâu?” An Thiên Nhạn nhìn ba người Lữ Thiếu Khanh, hỏi theo bản năng.
Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn thấy An Thiên Nhạn, như là nhìn thấy sư phụ, trong lòng có một loại cảm giác thả lỏng, hắn nói: "Sư phụ đến một nơi để bồi dưỡng, nhưng người yên tâm, ông ấy không đi lêu lổng đâu.
"Sẽ không mang tiểu tam trở về."
Đối mặt với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt An Thiên Nhạn đỏ bừng, , trong lòng có mấy phần bối rối.
Tuy nhiên, lúc này giọng Ngao Hỗ vang lên: "Thả người!"
Giọng Ngao Hỗ mang theo lửa giận nồng đậm không thể che giấu.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua ông ta, tiện tay ném Ngao Tăng qua.
Đối với hắn mà nói, An Thiên Nhạn là nhất định phải cứu ra, trên phương diện này hắn sẽ không tính toán chỉ li.
Ánh mắt Ngao Lương sắc bén, chú ý lên tay Ngao Tăng, quát to một tiếng: "Trả trữ vật giới chỉ của ngũ trưởng lão lại"
Ngao Lương hai lần bị lột mất trữ vật giới chỉ, trên phương diện này hắn ta vô cùng cảnh giác.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hắn ta hét lớn: "Bớt ở chỗ này vu khống người đi, trữ vật giới chỉ của hắn ta làm sao biết được." "Chính là ngươi.' Ngao Lương dựa vào lí lế biện luận: "Ngoại trừ ngươi, không ai có thể làm ra loại chuyện này."
"Ngươi có chứng cứ sao?" Lữ Thiếu Khanh đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Không có chứng cứ chớ nói lung tung, ngươi chỉ là con cháu chỉ thứ, đừng bôi xấu Ngao gia."
Con cháu chỉ thứ?
Lúc này Ngao Lương ôm ngực sắp thổ huyết.
An Thiên Nhạn nhìn qua bốn phía, thấp giọng hỏi một câu: "Chuyện gì xảy ra?"
"An sư bá, chúng ta tới mang ngươi rời đi!" Lữ Thiếu Khanh cười nói: "Ngươi ở chỗ này chịu ủy khuất rồi."
Một câu nói khiến đôi mắt An Thiên Nhạn đỏ ửng. Bà chạy từ Tề Châu tới đây là vì chuyện của Hạ Ngữ, Ngao gia làm việc bá đạo, bà tới, kết quả bị nhốt tại nơi này.
Nói với bà bảo bà đợi, đến lúc đó sẽ thương lượng với bà trên thực tế là đang giam lỏng biến tướng.
Bên môn phái không cách nào nhận được tin, hơn nữa dù nhận được tin cũng chưa chắc đã có cách gì hay.
Song Nguyệt Cốc so với Ngao gia, chênh lệch quá lớn.
Thân là cao thủ Nguyên Anh kỳ lại không hề có được nửa điểm tôn trọng từ Ngao gia đủ để khiến trong lòng bà ấm ức.
Vốn còn tưởng rằng sẽ bị giam lỏng tiếp, không ngờ ba đồ đệ Thiều Thừa tới.
Mặt kệ cái khác như thế nào, chỉ riêng phần tình nghĩa này đã có thể khiến bà cảm động vạn phần. "An sư bá, chúng ta đi thôi!" Tiêu Y nhìn thấy đôi mắt An Thiên Nhạn đỏ ngầu, tri kỷ nói.
"Muốn đi, đã hỏi thử ta chưa?" Bỗng nhiên, giọng Ngao Hỗ vang lên, giống như hàn phong thổi qua.
Đồng thời Lữ Thiếu Khanh cũng mở miệng: "Đi nhanh như vậy làm gì "
Lữ Thiếu Khanh và Ngao Hỗ gần như đồng thời mở miệng.
Sau khi nói xong, hai người đồng thời liếc nhau.
Vẻ mặt Ngao Hỗ dữ tợn, trong ánh mắt lộ ra hung tàn, như một con sài lang đói bụng ba ngày ba đêm, hận không thể xé Lữ Thiếu Khanh thành mảnh nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh không để ông ta vào mắt, ngược lại còn cười đầy thiện ý với ông ta: "Đúng đấy, ngươi cũng cảm thấy cứ như vậy để chúng ta rời đi không thích hợp à?"
Ngao Hỗ cắn răng, hận ý trùng thiên, khiến người chung quanh đều có thể cảm nhận được sự thù hận của ông ta, ông ta hận thù nói: "Đúng vậy, cứ thế để ngươi rời đi rất không thích hợp."
Lữ Thiếu Khanh càng hài lòng hơn, liên tục gật đầu, lộ ra vui mừng, giống như cha già nhìn thấy con cái hiểu chuyện vậy: "Không ngờ, người Ngao gia nhiều như vậy cũng còn ngươi hiểu chuyện."
"Ngao gia các ngươi đối đãi với sư nương tương lai của ta như vậy, không bồi thường năm ba ngàn vạn rất khó bỏ qua được."
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, hắc hắc cười không ngừng, rất chờ mong: "Nói đi, ngươi định bồi thường bao nhiêu?" "Càng nhiều càng tốt, đến lúc đó ta có thể nói tốt ngươi trước mặt sư nương †a vài câu."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cạn lời rồi.
Đại ca, ngươi ngốc hay bị làm sao vậy?
Ngươi cho rằng người ta giữ ngươi lại là muốn bồi thường cho ngươi sao?
Nhưng từ đó cũng có thể thấy, đám người này cũng hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh không để Ngao gia trong lòng, không hề có chút hoảng sợ.
Ngao Hỗ cũng khế giật mình, tiểu tử này không sợ ông ta?
Chắc hẳn có chuẩn bị hậu chiêu gì?
Biểu hiện khác thường như thế khiến trong lòng Ngao Hỗ không nhịn được nói thầm. Ông ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi chưa tỉnh ngủ sao?"
"Lại còn muốn Ngao gia ta bồi thường linh thạch cho ngươi?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?' Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng hô hào: "Ngao gia các ngươi gia ỷ thế hiếp người, khi dễ chúng ta không phải người Trung Châu, giờ cho chút bồi thường không phải rất bình thường sao?"
"Thế hệ trẻ tuổi của Ngao gia các ngươi phế, không tự tìm nguyên nhân từ bản thân, không cố gắng tu luyện ngược lại muốn tìm nữ nhân về để cải thiện nòi giống Ngao gia các ngươi?"
"Hạ Ngữ sư tỷ đến Trung Châu là để †u hành, tương lai muốn nỗ lực chiến đấu vì nhân tộc, chứ không phải đến để sinh con cho các ngươi."
"Nói đùa cái gì vậy, các ngươi hiện tại để mắt tới Hạ Ngữ sư tỷ, có phải tương lai sẽ còn để mắt đến các nữ tu sĩ thiên tài những châu khác?"
"Có phải các nàng đều đã thành nhân tuyển dự bị của các ngươi không?"
"Sư nương ta tới cửa tìm các ngươi lý luận, kết quả bị các ngươi nhốt lại, các ngươi muốn làm gì?"
"Các ngươi xem người châu khác như nô lệ Ngao gia các ngươi, tùy tiện xử trí sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận