Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 827 - Ngươi lại đi cướp à? (tt)



Chương 827: Ngươi lại đi cướp à? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Tô cũng chật vật vô cùng. Chính hắn ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Nhưng hắn ta biết nếu mình không trốn đi chắc chắn sẽ bị Cung Tử Sương bắn chết ngay ở đây.Câu Tô chạy trốn, Cung Tử Sương mới dặn người báo tin chăm sóc Cung Xiêm cẩn thận rồi nhanh chóng chạy về.Khi Cung Tử Sương trở lại, phát hiện nơi này đã loạn cào cào.Người của Miêu gia và Câu gia đang kịch liệt chém giết với người Cung gia.Vì thiệt thòi về nhân số, người Cung gia bị ép vào một góc, kết thành trận hình để ngăn cản Miêu gia và Câu gia tấn công.Gia chủ Cung gia Cung Trừ mặt mũi tái nhợt, bản thân bị thương nặng, đang được tộc nhân bảo vệ sau lưng.Ông ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc Miêu Hồng Tuấn và Câu Khiên.“Các ngươi thật ác độc.”Vừa rồi ông ta không phòng bị, bị hai người Miêu Hồng Tuấn và Câu Khiên liên thủ tấn công bất ngờ, vì chưa sẵn sàng nên đã bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.Câu Khiên cười lạnh: “Mấy năm nay các ngươi quá đáng lắm, đã quên đi tổ huấn của tổ tiên.”“Giỏi. Giỏi!” Hận ý trong lòng Cung Trừ bốc lên tận trời: “Ta chỉ hận mấy năm gần đây quá mềm lòng.”Cung Trừ biết sớm muộn gì Câu gia và Miêu gia cũng sẽ liên thủ nhưng không ngờ lại nhanh như thế.“Lão tổ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”Miêu Hồng Tuấn và Câu Khiên liếc nhau, tươi cười đắc ý.Câu Khiên cười ha hả: “Lão tổ của ngươi ư? Đã có người chờ trước rồi.”Ông ta vừa dứt lời, trái tim Cung Trừ giật thót một cái, kinh hoàng vô hạn.Lão tổ gặp nguy hiểm.Cung Trừ không thể vững vàng trấn định được nữa: “Ngươi… các ngươi!”“Xuống đó tìm lão tổ của các ngươi đi!” Câu Khiên cười lạnh, hai tay sáng lên.Cung Tử Sương đi vào, thấy cảnh tượng như vậy thì nén giận bắn một tên nhắm thẳng Câu Khiên.“Tên đáng chết!”"Can đảm lắm!"Cung Tử Sương cũng không thể lừa được Câu Khiên, ông ta thậm chí không cần tránh né, một tay bắt lấy mũi tên mà Cung Tử Sương bắn tới, dễ dàng hóa giải."Dám ra tay với Nguyên Anh trung kỳ như ta, nên nói là ngươi tự đại hay là tự tin đây?"Câu Khiên cười lạnh không thôi, lộ ra sát ý thật sâu đối với Cung Tử Sương.Cung Tử Sương cũng xem như là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Cung gia, là tương lai của Cung gia.Nếu muốn diệt Cung gia, Cung Tử Sương là đối tượng quan trọng cần chăm sóc.Hai mắt Cung Tử Sương đỏ ngầu, suýt chút nữa muốn điên rồi.Cung gia bị Miêu gia và Câu gia đánh lén, thương vong nặng nề, đội ngũ vốn mấy chục người, hiện tại chỉ còn lại có mười mấy người.Những người khác đều kêu thảm ngã xuống.Trong đó không thiếu họ hàng gần nhất của Cung Tử Sương, thúc bá, huynh trưởng tỷ muội đều có.Cung Tử Sương phẫn nộ gào thét, thanh âm bén nhọn, lộ ra hận ý vô cùng: "Đáng chết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đi chết đi!"Câu Khiên lười nói nhảm với Cung Tử Sương, vỗ một chưởng vào Cung Tử Sương, cường độ cực lớn đột kích.Mặc dù Cung Tử Sương ra sức ngăn cản, nhưng đối mặt sự chênh lệch cảnh giới thực lực, không qua được mấy hiệp, nàng ta điên cuồng phun máu tươi, bị thương nặng, cả người lung lay sắp đổ.Điều càng làm cho Cung Tử Sương cực hận chính là Câu Tô cũng gia nhập, ra tay với nàng ta.Hơn nữa so với Câu Khiên, Câu Tô càng khẩn cấp muốn giết chết Cung Tử Sương hơn, từng chiêu từng thức đều để lộ ra sự tàn nhẫn, hạ tử thủ với nàng ta.Đầu tóc Cung Tử Sương rối bù, chật vật không chịu nổi, trong lòng nàng ta tràn ngập hối hận vô tận, lúc này nàng ta lại nhớ tới lời Lữ Thiếu Khanh nói.Lữ Thiếu Khanh nói không sai, mắt nàng ta đúng thật là bị mù.Trước kia không hiểu sao nàng ta lại thích loại người như Câu Tô.Người mù cũng không mù nặng như nàng ta.Cung Tử Sương oán hận nói: "Tiểu nhân đê tiện!"Câu Tô lạnh lùng cười: "Cung gia các ngươi thật quá đáng, đây là kết cục mà các ngươi nên có. Từ bỏ chống cự đi, ta cho ngươi chết thống khoái chút.""Nằm mơ!" Cung Tử Sương tuyệt đối không muốn chết trong tay Câu Tô: "Ta nhất định sẽ giết ngươi.""Giết ta?" Câu Tô nắm chắc phần thắng trong tay, phi long kỵ kiểm (1), ha ha cười rộ lên: "Ngươi định giết như thế nào?"(1) Có nghĩa là lợi thế lớn như vậy, sao có thể thua được? Nhưng cuối cùng họ thường thua cuộc.Sau khi biết được kế hoạch đối phó với Cung gia, Câu Tô không hề lo lắng.Nhưng mà vào đúng lúc này, một âm thanh vang lên: "Sao các ngươi lại đánh thành như vậy? Dừng tay đi, bên ngoài toàn là, a phi, đừng đánh nữa."Âm thanh không lớn, nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người nghe được.Giống như nói chuyện bên tai mình.Mọi người theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trên phi thuyền."Là hắn!" Trong lòng Miêu Hồng Tuấn trầm xuống.Miêu Kinh Tuyên nghiến răng nghiến lợi, rống to một tiếng, trực tiếp ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Miêu Hồng Tuấn hét lớn một tiếng: "Không nên xúc động."Câu Khiên cười lạnh: "Miêu huynh, huynh lo lắng cái gì? Sư huynh của hắn mạnh, nhưng không có nghĩa là hắn cũng mạnh..."Vừa dứt lời, một đợt kiếm ý bộc phát, Miêu Kinh Tuyên xông lên kêu thảm thiết rơi xuống từ trên bầu trời.Câu Khiên mở to mắt.Tất cả mọi người dừng tay lại.Lữ Thiếu Khanh thu kiếm mà đứng, thản nhiên nói: "Còn chưa ăn đủ đau khổ sao?"Miêu Kinh Tuyên ngất đi, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, suýt chút nữa phế đi.Miêu Hồng Tuấn giận dữ, ông ta cố nén lửa giận: "Ngươi muốn làm gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận