Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1690

Chương 1690Chương 1690
Doãn Kỳ sao có thể buông tha cho bọn hắn, cầm theo cự kiếm xông lên chém sạch sành sanh những ma tộc này như chém dưa thái rau.
Sau khi Doãn Kỳ dương dương đắc ý trở về, ba tu sĩ nhân loại được cứu vội vàng vây quanh, hành lễ với Doãn Kỳ.
Ánh mắt Thác Bạt Huy tự xưng thiếu chủ Thác Bạt gia nóng bỏng, hung hăng nhìn bộ ngực của Doãn Kỳ, chắp tay với Doãn Kỳ: "Cảm tạ ơn cứu mạng của đạo hữu."
Thác Bạt gia, Lữ Thiếu Khanh có lẽ không biết, nhưng Doãn Kỳ ít nhiều từng được nghe nói.
Sau khi nàng ta đánh giá Thác Bạt Huy vài lần liền nói: "Thác Bạt gia thế nào?" Trên mặt Thác Bạt Huy lộ tia đau khổ: "Ma tộc quá mạnh, chúng ta căn bản không phải đối thủ, chỉ có thể chạy trốn tứ tán, ta không biết giờ phụ thân và các trưởng lão của ta như thế nào."
Doãn Kỳ nhíu mày: "Ma tộc mạnh như vậy sao?”
"Rất mạnh, quá mạnh, người chúng †a căn bản không phải đối thủ của bọn hắn." Ba người Thác Bạt Huy trên mặt lộ tia sợ hãi, ma tộc để lại cho ba người bọn hắn ấn tượng đáng sợ.
"Được rồi, các ngươi đi đi." Doãn Kỳ không có ý định nói nhảm nhiều với bọn hắn, khoát tay với bọn hắn ra hiệu bọn hắn rời đi.
Ba người Thác Bạt Huy liếc nhau, Thác Bạt Huy lập tức hỏi: "Không biết đạo hữu dự định đi đâu?"
Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, hắn đi tới bên cạnh Doãn Kỳ, cười tủm tỉm nhìn qua Thác Bạt Huy: "Hai sư huynh muội chúng ta nghe nói nơi này ma tộc hoành hành, muốn tới xem thử có làm được chút gì không."
"Nhưng nghe lời các ngươi nói, ma tộc mạnh như vậy, chúng ta vẫn nên về nhà thì hơn."
"Nhị vị... Thác Bạt Huy đi đến trước mặt hai người, chắp tay với hai người: "Ta có một yêu cầu quá đáng, mong rằng hai vị giúp ta một chuyện."
"Việc gì?" Doãn Kỳ hiếu kì hỏi, Lữ Thiếu Khanh thì ánh mắt sâu kín nhìn qua Thác Bạt Huy, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thác Bạt Huy cắn răng, như chật vật lắm mới dám đưa ra quyết định: "Tộc nhân của ta và một vài nhân loại bị ma tộc bắt làm tù binh, nơi giam giữ, chỗ đó chỉ có một ma tộc Nguyên Anh sơ kỳ tọa trấn"
"Nếu như đạo hữu nguyện ý xuất thủ, nhất định có thể đánh bại hắn, từ đó giải cứu những tộc nhân này của chúng †a và những người khác."
Hai người khác cũng chắp tay: "Mong rằng hai vị đạo hữu ra tay cứu viện."
Doãn Kỳ tò mò: "Ngươi cũng là Nguyên Anh kỳ, ngươi đánh không lại hắn?"
Thác Bạt Huy hơi đỏ mặt, có mấy phần xấu hổ: "Thực lực của ta không đủ, thực lực đạo hữu mạnh như vậy, ma tộc vừa rồi cũng không phải là đối thủ của ngươi, chắc hẳn ma tộc kia cũng không phải là đối thủ của ngươi."
Doãn Kỳ bị thổi phồng đến mức trong lòng vui vẻ, nàng ta nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Như thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh lo lắng nói: "Chỉ sợ đây là cái bẫy."
Thác Bạt Huy vội vàng nói: "Vị đạo hữu này yên tâm, ta lấy nhân cách thiếu chủ Thác Bạt gia của ta ra đảm bảo, cam đoan không có cạm bẫy."
Doãn Kỳ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đi thôi, đi xem thử, có thể cứu người thì tận lực cứu người."
"Vậy thì đi!" Lữ Thiếu Khanh không quan trọng.
Thác Bạt Huy cùng hai người đồng bạn một lần nữa liếc nhau, Thác Bạt Huy cao hứng nói: "Hai vị, chúng ta đi trước dẫn đường, khoảng cách không phải rất xa"
Rất nhanh, dưới sự dẫn đầu của Thác Bạt Huy, bọn hắn đã đi tới một tòa thành nhỏ. Tòa thành nhỏ này được bảo tồn hoàn hảo, có thể nhận ra là một thành trì phàm nhân.
Dưới mặt đất và trên bầu trời thành nhỏ này đều có ma tộc đang đi tuần, đề phòng sâm nhiên.
Trên mặt đất và không trung đều có †u sĩ ma tộc tuần tra, đề phòng sâm nghiêm, trong thành cắm tinh kỳ, nhìn thế nào cũng không giống nơi giam giữ tù binh mà Thác Bạt Huy nói.
Doãn Kỳ nghi ngờ nhìn về phía Thác Bạt Huy: "Nơi này là nơi nào? Sao lại có nhiều ma tộc vậy?"
Thác Bạt Huy cho Doãn Kỳ một lời khẳng định: "Đạo hữu yên tâm, bên trong chỉ có một ma tộc Nguyên Anh kỳ, những kẻ khác không đáng lo ngại."
"Hai vị đạo hữu có thể yên tâm xuất thủ." Sau khi nói xong, ánh mắt của hắn ta lại lưu trên ngực Doãn Kỳ, ánh mắt dường như trở nên hơi khác thường.
"Nhìn cái gì vậy?” Doãn Kỳ chán ghét quát to một tiếng, sau đó rút cự kiếm ra nói với Thác Bạt Huy: "Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra."
Nếu như không phải trước mắt có ma tộc, chỉ bằng ánh mắt trư ca của Thác Bạt Huy, nàng ta sẽ lập tức chém hắn ta rồi.
Thác Bạt Huy bỗng nhiên cười lên ha hả, thân hình phóng lên tận trời, bay thẳng trong thành mà đi: "Đạo hữu, chúng ta đồng loạt ra tay."
Ba người Thác Bạt Huy giết vào trong thành.
Doãn Kỳ quay đầu nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh nằm trên phi thuyền, thậm chí còn rảnh rỗi ngoáy mũi.
Doãn Kỳ hỏi: "Xuất thủ sao?"
Lữ Thiếu Khanh vẫn mang dáng vẻ không để tâm: "Tùy ngươi, nhưng mà phải cẩn thận với ba người bọn hắn."
Doãn Kỳ không ngốc, trừng to mắt: "Ngươi nói là bọn hắn có vấn đề?"
"Không thấy trên mặt bọn hắn có khắc chữ sao?"
Doãn Kỳ lập tức hồi tưởng lại trong đầu, trên mặt ba người Thác Bạt Huy sạch sẽ, nào có chữ gì?
Nàng ta kịp phản ứng, tức giận nói:"Ngươi gạt ta, nào có chữ gì chứ?"
"Gian tế, chữ lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy à?"
Doãn Kỳ chấn kinh: "Ngươi nói là bọn hắn đầu nhập vào ma tộc, trở thành chó săn của ma tộc?" "Ngươi còn chưa tính là không có thuốc chữa." Lữ Thiếu Khanh gõ gõ ngón tay: "Không tính ngực to mà không có não."
Một câu nói, chọc Doãn Kỳ phát điên.
Bộ ngực run lên, thở phì phò hận không thể cầm cự kiếm trong tay chém lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Khốn kiếp, ta không tin ngươi."
Sau khi nói xong, quơ cự kiếm lao thẳng về phía thành trì.
Nhưng mà, theo Doãn Kỳ giết tới, trong thành bỗng nhiên có hai đạo khí tức cường đại xuất hiện.
Lại có hai tên ma tộc Nguyên Anh giết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận