Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1138: Ta cũng van xin huynh

Chương 1138: Ta cũng van xin huynhChương 1138: Ta cũng van xin huynh
Sau khi Tiêu Y nói xong mục địch của con hồn thạch giáp thú nhỏ, nó bèn quỳ cả bốn chân xuống đất, nghẹn ngào với Kế Ngôn, hai mắt chảy nước, ý câu xin hết sức rõ ràng.
Mặc dù thân hình nó dài tới hai mươi mét, bộ dạng hung ác, uy phong lãm liệt, nhưng lúc này con hồn thạch giáp thú nhỏ không khác gì một đứa bé bất lực, cực kỳ đáng thương.
Bản năng người mẹ trào dâng trong lòng Tiêu Y, nàng đung đưa tay Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh giúp chúng đi"
"Rất nguy hiểm." Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Chúng ta tự lo cho mình còn khó, làm sao mà đi cứu người nữa?” "Không thấy nam nhân kia mạnh cỡ nào sao?"
Nam nhân giáp đen kia là Nguyên Anh kỳ, vậy theo như lệ cũ, tế ti trong bộ tộc của hắn ta ít nhất cũng là cấp Nguyên Anh trở lên.
Không chừng còn là Hóa Thần kỳ.
Ba sư huynh muội bọn họ chạy đến không phải tự mình dâng lên tận cửa sao?
Tự giác cỡ này ai nghe cũng phải cho một cái đánh giá năm sao.
"Ô ô." Hồn thạch giáp thú nhỏ lại rên lên ư ử, rơi nước xuống.
"Nhị sư huynh, chẳng lẽ chúng ta thấy chết không cứu sao?" Tiêu Y thấy không đành lòng, vô cùng hi vọng Lữ Thiếu Khanh đi giúp Hồn Thạch Giáp Thú, cứu cha mẹ nó ra. "Muội ngốc à?" Lữ Thiếu Khanh cũng lười măng Tiêu Y: "Kẻ địch mạnh chừng nào cũng không biết, đần độn chạy lên tức là chịu chết. Chuyện chịu chết muội muốn đi thì muội tự đi đi."
Lữ Thiếu Khanh sẽ ban phát tấm lòng Thánh Mẫu lung tung, cũng sẽ không đần độn đi mạo hiểm.
Đối với hắn mà nói, sống chết của hai con Hồn Thạch Giáp Thú thành niên không quan trọng bằng an toàn của ba sư huynh muội bọn hắn.
Huống chỉ!
"Làm sao ngươi tìm được chúng †a?" Lữ Thiếu Khanh hung ác nhìn chằm chăm Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, như một cái ác bá: 'Đem người tới đây làm ồn ào giác ngủ của ta, để ta đưa ngươi xuống dưới đợi phụ mẫu ngươi."
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ bị dọa cho giật mình, dường như nó đã biết Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc.
Nó lui lại hai bước, không ngừng gầm nhẹ nghẹn ngào với Kế Ngôn, đầu không ngừng chạm vào mặt đất, giống như đang dập đầu với Kế Ngôn.
Dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tiêu Y thấy vô cùng đau lòng, đáng thương quá.
Lữ Thiếu Khanh không quan tâm đến chuyện này, hắn nói với Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ: "Đi đi, chúng ta lực bất tòng tâm, không giúp được ngươi."
Đầu Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ dập càng lợi hại hơn, đập phanh phanh xuống mặt đất, mặt đất nhanh chóng xuất hiện một cái hố nhỏ, tảng đá bên cạnh vỡ nát.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa nói: "Dù ngươi có đập nát đầu thì chúng ta cũng không thể giúp được ngươi." "Được rồi." Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, Kế Ngôn lại đồng ý: "Chúng ta thử một chút đi."
Lữ Thiếu Khanh: ...
Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, nhìn qua Kế Ngôn, qua một hồi lâu, mới nói với Kế Ngôn: "Lúc nãy huynh không nghe thấy ta nói gì sao?"
Sau đó hắn nói với Tiêu Y: "Đi, sờ thử trán Đại sư huynh khốn kiếp của muội xem, xem thử có phải huynh ấy sốt rồi không? Có phải đang nói mê sảng không?"
Kế Ngôn: "Nó đã vậy rồi, đồng ý thì đã sao? Cũng là tiện tay thôi mà."
"Vãi, đầu huynh chắc bị người ta tiện tay luôn rồi, chỉ tiện tay thôi mà. Quái vật ăn luôn huynh chắc cũng tiện tay thôi mà." Lữ Thiếu Khanh nhìn hằm hằm Kế Ngôn: "Hôm nay huynh bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc à?"
Kế Ngôn lạnh lùng nói: "Chưa có ai từng cầu xin ta như thế, từ chối thì có vẻ vô tình quá."
Lữ Thiếu Khanh vạn phần bi phẫn, giống như bị người ta cướp mất một trăm vạn viên linh thạch: "Ta cũng cầu xin huynh đấy, huynh nói chuyện có thể dùng đến cái đầu một chút được không?"
"Có ai làm Đại sư huynh như huynh không? Dân chủ đâu? Huynh đã từng trưng cầu ý kiến sư đệ sư muội chưa?"
Tiêu Y lập tức giơ tay, nghiêm túc nói: "Nhị sư huynh, ta cũng đồng ý đi trợ giúp nó."
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ đáng thương như thế, không giúp nó một chút trong lòng sẽ băn khoăn.
"Ngươi cút!" Lữ Thiếu Khanh hận không thể cho Tiêu Y một cước, hắn cắn răng, nhìn hằm hằm Kế Ngôn: "Đại sư huynh thì ngon à? Chuyên quyền độc đoán, huynh không thể thử hỏi ý kiến người làm sư đệ ta một chút sao?”
"Có chuyện gì huynh không thể cùng sư đệ ta thương lượng một chút sao?"
Tiêu Y bĩu môi, ta vừa mới nói một câu huynh liền không để ý đến ta à?
Kế Ngôn hỏi ngược một câu: "Ta hỏi ý kiến đệ, đệ sẽ đồng ý sao?"
"Không đồng ý.' Lữ Thiếu Khanh không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời, quả quyết dứt khoát
"Không phải là thế sao?" Kế Ngôn khoanh tay, nhìn Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, nói: "Dù sao phụ mẫu của nó cũng do ta đả thương, xảy ra chuyện, ta cũng có trách nhiệm."
Lữ Thiếu Khanh lại nhịn không được, chỉ vào Kế Ngôn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đã nói rồi, bảo huynh làm việt dứt khoát lưu loát một chút, lúc đó huynh một kiếm làm thịt một chút thì chẳng phải đã không có việc quái gì xảy ra rồi sao?"
"Giờ thì hay rồi, quá nhiều chuyện.
Kế Ngôn lại nói một câu: "Sư muội bị người ta khi dễ, đệ không có ý định báo thù?"
Lữ Thiếu Khanh tâm mặc mấy hơi thở, trừng Tiêu Y một chút: "Sư muội ngốc như thế, ta mặc kệ muội ấy."
"Chuyến này đi, trời mới biết phía trước sẽ có nguy hiểm gì chờ chúng ta."
"Không chừng có quái vật Hóa Thần đang há miệng, chờ chúng ta dâng đồ ăn tới cửa."
Kế Ngôn bỗng nhiên nhìn qua nơi xa, nói: "Muốn biết tình hình kẻ địch, hỏi người chẳng phải sẽ biết sao?" Hỏi người?
Tiêu Y bên này chưa kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại nhảy dựng lên, chỉ vào Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ: "Con mọe ngươi!"
Dọa cho cơ thể Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ chấn động, suýt chút nữa thì tiểu luôn.
Nhân loại này thật sự quá đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh đằng đẳng sát khí: "Còn có người đi theo? Người đâu?"
"Ta đi làm thịt bọn hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận