Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 639 - Thích Tiểu Hồng nhà ta mà dám lên mặt với ta à?



Chương 639: Thích Tiểu Hồng nhà ta mà dám lên mặt với ta à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiểu Hồng bay tới, kêu mấy tiếng với Tiêu Y.Tiêu Y nghi ngờ: "Tiểu Hồng, ngươi đang nói gì? Nó là người tốt, chim tốt?"Nó suýt nữa thì giết Nhị sư huynh của ta, chủ nhân của ngươi, ngươi còn nói nó là người tốt?Tiểu Hồng lại kêu vài tiếng, tỏ vẻ mình không có nói bậy.Quái điểu cũng mở miệng, nó đứng trên cây ngô đồng, lạnh nhạt nói với mọi người: "Ta không có ác ý với các ngươi."Mọi người chỉ cảm thấy cạn lời, nếu không phải kiêng kị thực lực của ngươi, thế nào ta cũng phải mắng cho ngươi mấy câu.Tiêu Y tức giận nói: "Kẻ lừa đảo."Quái điểu chú ý tới biểu cảm của mọi người, biết trong lòng mọi người nghĩ gì.Nó hừ một tiếng, chỉ vào Tiểu Hồng nói xong: "Đương nhiên, ta cũng không có thiện cảm gì với các ngươi, nếu không vì tên tiểu tử kia, ta chẳng thèm quan tâm sự sống chết của các ngươi đâu.""Nếu không có ta, các ngươi cho rằng hai tên to tướng các ngươi gặp trên đường chịu rút lui, không làm khó các ngươi?"Lúc này mọi người mới giật mình, hóa ra hai con yêu thú kia rút lui, là vì nó?Nó còn cao cấp hơn cả hai con yêu thú kia nữa sao?Dưới sự cố chấp của Tiểu Hồng, Tiêu Y vẫn nhét đan dược vào trong miệng Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng tỉnh táo lại.Lữ Thiếu Khanh đã tỉnh, hắn đứng lên, nhìn thoáng qua xung quanh, khó hiểu hỏi Tiêu Y: "Các ngươi đều đã chết rồi sao?"Mọi người cùng nhau xuống Địa ngục, chuẩn bị chơi hai tụ mạt chược sao?Tiêu Y vừa mừng vừa sợ, vừa rồi Nhị sư huynh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, giờ đã khí tức vững vàng, thương thế khỏi hơn phân nữa, còn có thể đứng lên.Con xú điểu kia quả nhiên không có lừa đảo.Tiểu Hồng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại, vui mừng kêu rủ rỉ rù rì.Quái điểu thả lỏng giam cầm những người khác, Thiều Thừa bước qua, kiểm tra rồi một phen, yên lòng."Không có việc gì, không có việc gì là được."Lữ Thiếu Khanh nhận thấy thương thế bên trong cơ thể mình đã khỏi bảy tám phần, còn lại không đáng để lo, không cần cố ý tĩnh dưỡng, qua mấy ngày nữa sẽ tự khỏi hẳnLữ Thiếu Khanh hỏi Tiêu Y: "Muội cho ta dùng thuốc gì?""Hừ!" Quái điểu hừ lạnh một tiếng: "Là ta, một viên lục phẩm đan Thủ Thần Đan, chỉ cần ngươi còn một hơi, là có thể cướp Diêm Vương trong tay cướp về."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, dưới chân mềm nhũn, lại ngã xuống.Mọi người kinh hãi, hắn lại làm sao vậy?"Tiền bối, ta cảm thấy vết thương của ta rất nặng, sắp chết rồi, cho ta thêm một viên nữa đi!"Những người khác thì không rõ, nhưng Thiều Thừa và Tiêu Y biết rõ tính cách Lữ Thiếu Khanh đã đầu đầy hắc tuyến.Quái điểu cũng cạn lời.Tiểu tử ngươi nghĩ mắt của ta mù rồi à?Nó hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh sáng trắng chớp lóe, tiếp theo, nó biến thành một lão nhân mặc y phục màu đỏ sậm đứng trên cây ngô đồng.Nó hóa từ chim thành người.Ánh mắt của lão nhân không khác gì đôi mắt chim lúc, ánh mắt u ám, sắc mặt bất thiện, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử nhân loại, đừng tưởng rằng ngươi có quan hệ với tiểu gia hỏa này thì ta không dám giết ngươi."Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, mau mắn đứng lên, mặt không đổi sắc, cười ha hả: "Ta nói đùa, ta nói đùa mà thôi."Sau đó hắn lên giọng với Tiêu Y: "Sau này gặp mấy thứ thế này đừng có cho ta dùng, giữ lại."Thần đan lục phẩm đó, không biết có thể bán bao nhiêu linh thạch nữa?Tiêu Y ôm đầu không muốn nói chuyện, huynh sắp chết rồi, không cho huynh dùng thuốc, chẳng lẽ chờ huynh chết rồi mới để huynh sử dụng sao?Lữ Thiếu Khanh giáo huấn Tiêu Y xong, chuyển đề tài khác, hỏi lão giả: "Tiền bối, không biết xưng hô thế nào?"Thái độ của lão giả không tốt, thần sắc ngạo nghễ: "Ngươi không có tư cách biết tên của ta."Lúc này Lữ Thiếu Khanh nói với Tiểu Hồng: "Ngốc chim, qua đây, chúng ta đi về."Nói đùa, trúng ý con chim ngốc nhà ta, còn dám thái độ như vậy?Đánh ta bị thương không nói, còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta?Không cho ngươi một bài học, ngươi còn tưởng là ta dễ khi dễ.Lữ Thiếu Khanh vô cùng gian trá, hắn chỉ xoay tròng mắt một vòng thì lập tức nghĩ ra một cách hay.Đừng nhìn bình thường Tiểu Hồng chỉ biết ăn thôi, Tiểu Hồng mạnh như thế nào, trong lòng chủ nhân như hắn biết rõ.Hắn nuôi nó mười năm nay là nuôi không à?Sức chiến đấu của Tiểu Hồng hiện tại bằng với sư muội ngu xuẩn, thậm chí còn mạnh hơn một chút, trong cơ thể có luồng kiếm ý nuôi từ trong thai dưỡng, mặc dù là Kết Đan kỳ cũng không dám khinh thường.Lữ Thiếu Khanh không dám cam đoan cái khác, nhưng hắn có thể khẳng định con chim ngốc này chắc chắn có tiềm lực rất lớn.Hắn đang lặng lẽ bồi dưỡng Tiểu Hồng, hắn rất muốn biết, sau này Tiểu Hồng có thể trưởng thành đến mức nào.Hừ hừ, một con chim lĩnh ngộ kiếm ý, quơ một thanh tiểu kiếm, chém đối thủ thành mười khúc chắc chắn có thể làm người ta kinh ngạc đến tròn mắt.Đến lúc đó, dắt nó đi ra ngoài sẽ oai biết chừng nào.Lão giả thấy Tiểu Hồng bay đến bả vai Lữ Thiếu Khanh, thân mật cọ vào Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt khó coi hơn nữa.Mẹ kiếp, ngươi dù gì cũng coi như là yêu tộc, hăm hở tiến lên một chút, không cần cảm thấy mình là một con sủng vật thật."Hừ!" Lão giả trầm giọng quát: "Ngươi dám?"Nói đùa cái gì vậy, khó khăn lắm mới đụng phải một tiểu gia hỏa hợp ý, ai dám cướp người từ trong tay ông ta, Thiên Vương lão tử đến đây, cũng phải giết chết.Lão giả tản ra sát khí kinh người, khí tức bạo ngược làm cho mọi người cảm thấy như có một ngọn núi vừa đè xuống người mình.Mọi người cảm thấy như có một lớp băng vừa đọng lại xung quanh, rét lạnh thấu xương.Quản Đại Ngưu từ từ tỉnh lại, cảm nhận được sát ý của lão giả, suýt nữa thì lại chết ngất.Hắn ta nhìn lão giả đứng trên cây ngô đồng, cơ thể run rẩy, đây lại là vị đại thần nào?Tất cả mọi người tại nơm nớp lo sợ trước sát ý của lão giả, trong lòng khủng hoảng không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận