Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1224: Xuất thủ

Chương 1224: Xuất thủChương 1224: Xuất thủ
Tiêu Y còn quay đầu hung tợn nhìn Tương Quỳ ở phía xa.
May Tương Quỳ là tu sĩ Hóa Thần, nếu không nàng lập tức mắng chửi rồi.
Tương Quỳ phiêu nhiên lướt tới nơi này.
Tiêu Y lập tức căng thẳng, bảo vệ Lữ Thiếu Khanh sau lưng, căm tức nhìn Tương Quỳ: "Muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"
Nếu đã như vậy, nói gì thì nói nàng chẳng thèm đếm xỉa nữa.
Nhìn Tiêu Y như hổ mẹ nổi giận, nghe răng trợn mắt, trên người ẩn giấu một cỗ kiếm ý, vận sức chờ phát động, ánh mắt Tương Quỳ lóe lên vẻ khác lạ.
Sự bất phàm của Tiêu Y khiến ông ta thân là tu sĩ cảnh Hóa Thần cũng không kìm được hai mắt tỏa sáng.
Không bàn về dáng dấp tướng mạo ngọt ngào đáng yêu, chỉ riêng khí chất tự thân Tiêu Y phát tán ra cũng khiến người †a không kìm được nhìn thêm vài lần.
Trong mắt Tương Quỳ, Tiêu Y như một viên ngọc thô, mặc dù chưa được điêu khắc hoàn chỉnh nhưng vẫn tản mát ra quang mang khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Một khi rèn luyện xong, ngày sau chắc chắn sẽ rực rỡ hào quang, chấn kinh thiên hạ.
Quả nhiên bất phàm!
Quả nhiên đặc biệt!
Trong lòng Tương Quỳ không kìm được cảm thán.
Đại sư huynh thực lực phi phàm, một kiếm bổ sáu Nguyên Anh kỳ, thiên phú bậc này, thực lực thế này, thế gian hữu hạn, trăm thế khó tìm, khiến những thiên tài khác trên thế giới này đều ảm đạm phai mờ.
Ngay cả tiểu sư muội cũng là một khối ngọc đẹp đang mài giũa thành hình.
Một khi thành hình cũng là tồn tại chấn kinh thiên hạ.
Còn cái tên Nhị sư huynh này, thông minh giảo hoạt, da mặt dày, Tương Quỳ ông ta cũng không thể không cam bái hạ phong.
Đối với Kế Ngôn và Tiêu Y, Tương Quỳ không có kích động muốn đánh người, ông ta mỉm cười, hòa ái nói với Tiêu Y: "Đừng căng thẳng, ta không có ác ý"
Kẻ ông ta muốn thu thập chính là Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn và Tiêu Y không chọc giận ông ta.
Tiêu Y cho ông ta một cái liếc mắt, khó khăn lắm mới nhịn mấy câu chửi lại được.
Không có ác ý?
Không có ác ý mà đánh Nhị sư huynh ta thành ra thế này?
Ta có thể đánh ông một trận sau đó nói không có ác ý không?
"Hừ!" Tiêu Y không tin Tương Quỳ, nàng đã âm thầm chuẩn bị kỹ càng, vận sức chờ phát động.
Nếu Tương Quỳ dám tiếp tục xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh, nàng sẽ ngay lập tức xuất thủ.
Dù sẽ không địch lại, nàng cũng sẽ không để người ta khi dễ Nhị sư huynh nàng như vậy.
Tương Quỳ cười haha: "Ta chỉ muốn xem thử thương thế của hắn như thế nào thôi."
Trên thực tế, Tương Quỳ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh hẳn đang giả vờ.
Thân là Hóa Thần, khả năng điều khiển sức mạnh không thể xảy ra sai sót được.
Nếu ngay cả điểm ấy cũng không làm được thì ông ta còn lăn lộn thế quái gì.
Cho nên, ông ta muốn đi xác nhận thử có phải Lữ Thiếu Khanh giả vờ bị thương hôn mê không.
"Không cần, Nhị sư huynh ta còn chưa chết!" Tiêu Y từ chối không chút khách khí, một bước cũng không nhường, không có ý định để bước sang.
"Gia gia!" Tương Ti Tiên cũng đứng ra, bày tỏ sự bất mãn của mình rồi: "Đã nói người bình tĩnh nói chuyện rồi, sao lại xuất thủ?"
"Đánh người ta thành ra thế này rồi, truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ gì về người?"
Tương Quỳ nói: "Nếu ta đả thương hắn thì ta cũng sẽ chữa khỏi cho hắn."
Hừ, đợi lát nữa ta tát cho hai cái, ta không tin ngươi sẽ không tỉnh lại.
"Không được!" Tiêu Y kiên quyết không đồng ý: "Không cần làm phiền ông, chúng ta tự làm là được."
Sau đó Tiêu Y nói với Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ đưa chúng ta ra ngoài đi, nơi này chúng ta không dám ở lại nữa."
"Còn tiếp tục như vậy, ta sợ Nhị sư huynh ta chết chắc."
Tương Quỳ phiền muộn.
Ta hư hỏng như vậy sao?
Ta xuất thủ với Nhị sư huynh ngươi nhưng không phải do Nhị sư huynh ngươi khiêu khích ta sao?
Ta thân là Hóa Thần mà không thể thu thập hắn à?
Đương nhiên Tương Tỉ Tiên sẽ không đồng ý, tiễn đi rồi, tất thảy những gì nàng ta làm trước đó đều sẽ vô nghĩa.
Tâm huyết của gia gia nàng ta cũng sẽ bị uổng phí.
Tương Ti Tiên nói với Tiêu Y: "Để ta dẫn các ngươi đi sắp xếp, có chuyện gì đợi từ từ hãng nói, được không?"
"Kế công tử, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cứ như vậy đi, ai bảo hắn không hiểu tôn ti, va chạm tiền bối, bị đánh chết cũng đáng đời..."
Cháu gái của mình cũng hướng về người ngoài, đối mặt tình huống như vậy, dù Tương Quỳ là Hóa Thần, ông ta cũng vô kế khả thi, không làm gì được Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất.
Trừ phi hắn không cần thể diện thì có thể dùng sức mạnh với Lữ Thiếu Khanh bọn họ.
Nhưng mà làm như vậy, mặt mo này của ông ta biết phải để đâu.
Hơn nữa, hai bên vạch mặt, sau này cũng sẽ phiền toái.
Lỡ như cần trợ giúp của bọn họ, Lữ Thiếu Khanh bọn họ chắc chắn sẽ không làm.
Việc liên quan đến tương lai đại sự, Tương Quỳ không thể làm như vậy.
Cuối cùng chỉ có thể để Tương Ti Tiên đưa bọn họ đi thu xếp ổn thỏa, ông †a thì trở về đỉnh núi.
Sau khi trở lại đỉnh núi, Tương Quỳ ngồi không yên, dạo bước trong phòng.
Trên mặt ông ta có tia phiền muộn, chuyện hôm nay là sao?
Thân là Hóa Thần, thân là đại trưởng lão tổ chức Thí Thần, hôm nay sao lại không đè bẹp được một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa?
Tiểu tử kia tuổi tác còn chưa được một phần mười tuổi tác của ông ta, vậy mà hắn vẫn có thể khiến ông ta có cảm giác lực bất tòng tâm, rất chết lặng.
Cả đời Tương Quỳ chưa từng gặp phải tiểu tử khó chơi như vậy.
Trong tổ chức Thí Thần, tu sĩ mấy trăm tuổi ở trước mặt ông ta cũng như tiểu bối, thở cũng không dám thở nhiều.
Có ai dám làm cho ông ta ấm ức khó chịu thế này chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận