Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1803

Chương 1803
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Quản Đại Ngưu kịp thời tránh đi, tiếp tục nịnh tới cùng: “Chiêu Sát Trư Kiếm quyết vừa rồi đẹp quá, lợi hại quá, ai có thể ngăn cản được chứ?”
“Nữ nhân ma tộc kia chắc chắn đã bị đánh cho tàn phế, nếu không nàng ta không thể đến giờ còn chưa lộ diện, không phải là định lén lút trốn một bên đánh lén đấy chứ?”
Nhưng mà, Quản Đại Ngưu vừa mới nói xong, một đạo quang mang hắc sắc phóng lên tận trời.
Thời khắc hồng quang biến mất, quang mang màu đen tựa như sinh ra giữa hồng quang hóa thành một đạo thiểm điện màu đen đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Khôi giáp màu đen bộc phát ra quang mang đen kịt, lộ ra một loại tư thái cường bạo hơn, Hóa Thần lại một lần nữa thành chiến thần, quơ vũ khí của mình, trực đảo hoàng long.
Tốc độ còn nhanh hơn so với trước đó, sức cũng mạnh hơn so với trước đó.
Sức mạnh cường đại khiến thiên địa rung chuyển, Lang Nha Bổng giơ cao đánh đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, sau đó hung hăng nện xuống.
“Ầm ầm!”
Lang Nha bổng nện xuống, thế giới như muốn sụp đổ dưới một kích này.
Nhưng một kích có thể hủy diệt thế giới này lại bị Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra ngăn cản.
“Rầm!”
Hai cỗ sức mạnh va chạm, lại là một cỗ sóng xung kích có thể hủy diệt hết thảy bộc phát.
“Không, không thể nào.”
Lộ không kìm được nghẹn ngào kêu to.
Một kích này là một kích mạnh nhất của nàng ta, sức mạnh vô song thậm chí có thể hủy diệt thế giới.
Lại bị Lữ Thiếu Khanh chặn lại?
Lộ không thể tin được, nàng ta hoài nghi mình đang nằm mơ!
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng: “Sức lực của ma tộc rất mạnh, đáng tiếc, một nữ nhân như ngươi, sức của ngươi ngoài có thể đâm được Thánh Chủ ra thì không thể dùng vào việc khác được!”
“Đáng chết!”
Lửa giận của Lộ hận không thể dâng trào ra từ từng vị trí trên cơ thể.
Dưới sự phẫn nộ, Lang Nha bổng một lần nữa tỏa ra ánh sáng, mà lần này, quang mang lại là một cỗ hào quang quỷ dị màu xám.
Còn Tiêu Y bên này, Doãn Kỳ rút ra cự kiếm, Mạnh Tiêu giơ nắm đấm lên, Tiêu Y thả tiểu Hắc xuống, các nàng đều muốn đánh chết con quạ đen béo Quản Đại Ngưu này.
Đối với ánh mắt của mọi người, Quản Đại Ngưu cười ngượng ngùng, hắn ta nói: “Ai, ai mà ngờ ma tộc lại giảo hoạt như vậy?”
Tuy nhiên nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh chặn được đòn đánh lén của Lộ, hắn ta vội vàng nói: “Nhìn đi, ta đã nói đại ca anh minh thần võ, không thể nào để người ta đánh lén thành công được.”
Nhưng mà hắn ta vừa dứt lời, từ phía xa truyền đến âm thanh của Lữ Thiếu Khanh: “Ôi!”
Tiếp đến cơ thể của Lữ Thiếu Khanh từ trên trời rơi xuống, dường như lâm vào hôn mê.
Mạnh Tiêu giận dữ, nắm đấm nén giận vung ra: “Tên mập chết bầm, đem mạng lại đây!”
Lữ Thiếu Khanh từ trên trời rơi xuống, hai mắt nhắm nghiền, dường như lâm vào hôn mê.
Long Kiện thấy thế, cười lạnh, thấp giọng tự nói: “Tên ngây thơ, ngươi cho rằng Lộ dựa vào cái gì mà có thể gia nhập Truy Giáp Thánh vệ?”
“Dựa vào cái gì trở thành kẻ thân tín bên cạnh Thánh Chủ?”
“Thật sự cho rằng chỉ dựa vào sức lực của nàng sao?”
“Điểm mạnh nhất của nàng không phải sức lực nhục thân.”
Sau khi nói xong lại một lần nữa lắc đầu, ngữ khí có chút buồn bực: “Được rồi, để nàng đi giết hắn đi.”
Sau đó, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Kế Ngôn phía xa xa, cười lạnh, sau đó bóng dáng biến mất.
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh Lữ Thiếu Khanh kêu thảm một tiếng rơi xuống, khóe miệng Lộ cong lên nở nụ cười lạnh, cơ thể tràn ngập một cỗ ba động đặc biệt.
Giống như linh hồn xuất khiếu, một cỗ thần thức trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng Lộ đầy đắc ý, thế nhân đều cho là nàng ta là một nữ nhân chỉ có thể sử dụng man lực, chỉ biết dựa vào sức mạnh mạnh mẽ của nhục thể xông thẳng về phái trước.
Thật tình không biết đây chẳng qua là thủ đoạn nàng ta dùng để mê hoặc người ngoài.
Thứ nàng ta thực sự am hiểu là công kích thần thức.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thánh Chủ bảo nàng ta tới đây hợp tác cùng Long Kiện.
Người thực lực mạnh hơn nàng ta không nhiều, vì sao phải phái nàng ta thực lực yếu hơn Long Kiện đến chứ?
Thần thức của Lộ một đường cười lạnh, nhẹ nhàng giết thẳng vào trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh như chốn không người.
Trong lòng Lộ quyết tâm, nhất định phải làm cho Lữ Thiếu Khanh nếm thử sự lợi hại của nàng ta.
Sống lâu như vậy rồi nàng ta chưa từng gặp nhân tộc nào đáng ghét như vậy.
Nhất định phải giết hắn, hơn nữa còn phải khiến hắn chết đi một cách đau đớn, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải mối hận trong lòng nàng ta.
Rất nhanh, hai mắt tỏa sáng, Lộ vào trong thần thức của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà vừa tiến đến, nụ cười của nàng ta liền đông cứng.
Lữ Thiếu Khanh đứng trên không trung, sau khi thấy nàng ta đi vào còn vẫy tay với nàng ta, lên tiếng chào: “Hi!”
“Sao lâu vậy, ta chờ ngươi đã nửa ngày rồi đấy.”
Lộ kinh hãi không thôi: “Ngươi, ngươi.”
Sau khi nàng ta nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, nàng ta càng muốn quay đầu đi.
Tinh không vạn lý, trời quang mây tạnh, tất thảy đều là khung cảnh bình thường.
Nhưng mà...
Trên bầu trời treo một quang cầu tựa như mặt trời kim sắc, loá mắt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Quang cầu kim sắc chậm rãi chuyển động, tản mát ra một cỗ khí tức khiến Lộ từ trên xuống dưới, từ bên trong ra ngoài đều cảm thấy sợ hãi.
Đây là cái quỷ gì?
Lộ muốn khóc.
Đây là thức hải bình thường sao?
Trong thức hải của ai mà có tồn tại mặt trời chứ?
Trong lòng Lộ cảm nhận được nguy hiểm, muốn rời đi nhưng mà tiến vào thì dễ dàng, ra ngoài khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận