Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1709

Chương 1709Chương 1709
Phương Hiểu sắc mặt cổ quái, có mấy phần muốn cười, nói với Quản Đại Ngưu: "Ngươi cảm thấy quen thuộc, có lẽ là vì đi theo cùng Lữ công tử nên đã học theo đấy."
Quản Đại Ngưu đau lòng nhức óc, gõ bàn, tiếc hận không thôi: "Đạo đức bại hoại, đạo đức bại hoại, người đi theo tên kia đều học thói xấu."
"Vậy còn ngươi? Ngươi cũng từng đi cùng với Nhị sư huynh ta đấy." Tiêu Y khó chịu trừng mắt Quản Đại Ngưu: "Bớt ở chỗ này nói xấu Nhị sư huynh ta đi, cẩn thận đến lúc đó đánh ngươi đấy."
Ta đi theo Nhị sư huynh thứ học được đều tốt, sao có thể học theo thói xấu chứ?
Quản Đại Ngưu cười hắc hắc, thịt mỡ trên mặt run lên một cái: "Ta là kiên trì bản tâm, hắn không dạy hư ta được."
"Hơn nữa, bây giờ hắn muốn đánh ta cũng không có cơ hội rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể xuất hiện ở trước mặt ta?"
Sau đó dường như hẳn ta đang khoe khoang: "Hơn nữa, để đề phòng hắn lợi dụng cảnh giới khi dễ ta, ta còn học được một môn công pháp, tốc độ gia tăng gấp ba có thừa, không tin hắn có thể tóm được ta, haha, nghĩ tới chuyện này, ta còn mong được gặp hắn đấy."
Ngao Thương bên này tức giận đến võ bàn, Mị Phi cũng phân hận không thôi, nàng ta cũng có hồi ức không tốt: "Không sai, loại hành vi này nhất định phải ngăn chặn, việc này ta nhất định phải quản."
Yêu cầu tiền chuộc, ai nấy cũng đòi tiền chuộc! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ngươi là tên khốn kiếp kia sao?
Vừa nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh, cho dù là Ngao Thương hay Mi Phi, trong lòng đều sinh ra một cơn lửa giận.
Trong lòng vô cùng phẫn hận, không nói những cái khác, chỉ riêng loại hành vi yêu cầu tiền chuộc này, bọn hắn đều quyết định phải giáo huấn kẻ tên Nhan Hồng Vũ kia một trận.
"Đây là giới tu hành nói lý lẽ, trong giới tu hành tuyệt đối không cho phép loại chuyện xấu xa này xảy ra."
Ngao Thương nói hiên ngang lãm liệt, nói với Đoan Mộc Thanh: "Đi, dẫn ta đi xem thử, rốt cuộc là ai, dám lớn lối như thế"
Nhóm Tiêu Y dĩ nhiên tiêu sái đuổi theo, Mị Phi hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Y: "Đây là bằng hữu của ngươi?"
"Dù sao cũng không phải bằng hữu của lão bà ngươi."
Lão bà, hai chữ này đã không cách nào khiến Mị Phi tức giận.
Bị gọi hơn hai mươi năm, Mi Phi cũng đã quen, tâm cảnh không có chút gợn sóng nào.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, nói với Tiêu Y: "Hừ, xem như bằng hữ của ngươi, lần này phạm phải sai lầm lớn, cho dù là ngươi cũng không bảo vệ được nàng ta."
"Làm sao? Muốn đánh nhau sao?" Tiêu Y hung tợn nhìn chằm chằm Mị Phi: "Đánh nhau trước một trận đi rồi ngươi hãng nói mấy câu ngầu lòi này."
"Thô bỉ!" Mị Phi khinh bỉ một chút, vội vàng chạy đến phía trước.
Đánh nhau, coi như cùng cảnh giới cũng đánh không lại Tiêu Y.
Đây chính là bài học học viện Trung Châu dùng máu và nước mắt tổng kết ra được.
Mị Phi có váng đầu thì mới dám đồng ý.
Đám người trùng trùng điệp điệp đi thẳng tới nơi dừng chân của Nhan Hồng Vũ, ngay cả Hóa Thần cũng âm thầm chú ý đến.
Mấy vị Hóa Thần âm thâm giao lưu: "Ha ha, Nhan gia cô nàng gặp nạn rồi."
"Hóa Thần Ngọc Đỉnh phái không ai đến, ai có thể bảo vệ được nàng ta?"
"Nhan gia, hai mươi năm trước nên biến mất rồi."
Hóa Thần mở miệng muốn Nhan gia biến mất là Hóa Thần của Thương Lôi tông, phó môn chủ Cam Hạo Nam, cũng là người đại diện cho Thương Lôi tông chịu trách nhiệm xử lý vấn đề liên minh tại Hoàng thành này. Nói một cách khác, hắn ta là minh chủ liên minh.
Thương Lôi tông và Ngọc Đỉnh phái có quan hệ thù địch, những năm gần đây hai bên vì tranh đoạt tài nguyên Trung Châu nên huyên náo rất lớn.
Lúc đầu Đoan Mộc gia có quan hệ rất tốt với Ngọc Đỉnh phái nhưng về sau phản bội Ngọc Đỉnh phái, được Thương Lôi tông che chở, quan hệ của song phương trở nên ác liệt thêm một bước.
Nhan gia được Ngọc Đỉnh phái nâng đỡ, là một thế lực phụ thuộc của Ngọc Đỉnh phái.
Diệt trừ Nhan gia, cũng tương đương chặt đứt một cánh tay của Ngọc Đỉnh phái, suy yếu thực lực của bọn hắn.
Các Hóa Thần đang ngồi đều biết Cam Hạo Nam muốn làm gì, tuy nhiên không ai lên tiếng nói thay Nhan gia. Đối với bọn hắn mà nói, Nhan gia, chẳng qua chỉ là một thế lực nho nhỏ thôi, bọn hắn tiện tay là có thể tiêu diệt.
Hóa Thần có quan hệ tốt với Lữ Thiếu Khanh liền cười nói: "Chỉ sợ có người ngăn cản."
Cam Hạo Nam cười lạnh, giọng nói để lộ ra tàn nhẫn: "Hôm nay Nhan gia hẳn phải chết, đây là ta nói, ai đến cũng vô ích."
Trong thành cả đám trùng trùng điệp điệp xuất phát tiến về nơi dừng chân của Nhan Hồng Vũ, những người khác trong thành cũng nhao nhao nghe tin lập tức hành động, cùng đi theo xem náo nhiệt, có thể nói toàn bộ Hoàng thành đều bắt đầu chuyển động.
Tất cả mọi người không ngờ người Trung Châu vừa tới không lập tức đối phó ma tộc mà ngược lại đối phó với người mình.
Đến chỗ của Nhan Hồng Vũ, Đoan Mộc Thanh lớn tiếng hô hào: "Nhan gia chủ, mời ngươi ra, chuyện hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một công đạo."
Những người khác của Nhan gia thấy nhiều người tới như vậy, hoảng sợ không thôi, cảm thấy trời sắp sập rồi.
Nhan Hồng Vũ bước ra, bên cạnh không có bất kỳ ai, những người khác của Nhan gia có ra cùng cũng vô ích.
Nhìn thấy Nhan Hồng Vũ ra, Nhạc Tật chỉ vào Nhan Hồng Vũ nói: "Nhan Hồng Vũ, hôm nay ngươi quá đáng rồi đấy!"
Ô Hùng thì cười lạnh, cố ý lớn tiếng nói: "Làm sao? Ở bên trong triền miên xong với tiểu bạch kiểm rồi nên mới nỡ bước ra sao?" Nhan Hồng Vũ nhìn thấy nhiều người như vậy, trong nội tâm nàng ta cũng không kìm được bồn chồn.
Một lần đến nhiều người như vậy, Lữ công tử có thể gánh vác được sao?
Nhan gia có thể gánh vác được sao?
Nhưng đã đến nước này rồi, cho dù nàng ta hối hận, nàng ta cũng chỉ có thể cứng da đầu đi chung đường với Lữ Thiếu Khanh thôi.
Nàng ta quét nhìn đám người một cái, nói: "Chư vị tới cửa, có chuyện gì không?"
Ô Hùng tiến lên một bước, tựa như một quân tiên phong, chỉ vào Nhan Hồng Vũ hét lớn: "Bớt ở chỗ này giả ngu, ngươi và tiểu bạch kiểm của ngươi triền miên đến choáng váng đấy à?"
"Hành vi của ngươi khiến người người công phẫn, hôm nay chư vị khách quý đến từ Trung Châu không quen nhìn hành vi của ngươi, muốn đòi công đạo cho Đoan Mộc huynh bọn họ."
Ô Hùng muốn biểu hiện tốt trước mặt khách quý Trung Châu một phen nhưng sau khi hắn ta nói xong thì phát hiện ánh mắt Nhan Hồng Vũ nhìn hắn ta tràn đầy thương hại.
Hắn ta lập tức hoang mang, ánh mắt của nha đầu này có ý gì?
"Ngươi nhìn cái gì?"
Nhan Hồng Vũ mỉm cười, không trả lời Ô Hùng mà nói với hai người Đoan Mộc Thanh và Nhạc Tật: "Hai vị, các ngươi có mang linh thạch tới không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận