Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1392: Ta phải giết chết ngươi (tt)

Chương 1392: Ta phải giết chết ngươi (tt)Chương 1392: Ta phải giết chết ngươi (tt)
Trong thức hải, sấm sét vang dội, ngân xà loạn vũ, gió lốc đại tác cuốn lên con sóng dữ ngập trời.
Quả cầu màu vàng treo trong cơ thể bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, đầu tiên là hơi xoay tròn, cuối cùng xoay tròn liên tục giống như mặt trời tản mát ra quang mang kim sắc.
Sau một khắc, nó biến mất trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh.
"Giết ta?" Tế thần biểu cảm dữ tợn mang theo thương thế đánh tới: "Ta sẽ khiến ngươi vạn thế bất phục!"
Người còn chưa tới sương mù màu đen đã cuốn tới, đáng sợ khí tức tựa như thần uy, đè mạnh xuống khiến người ta không hề có sức phản kháng. Trong hai mắt Tế thần mang theo hận ý, vết thương trên mặt phun ra máu đen, mặt nhện như ẩn như hiện.
Lữ Thiếu Khanh đang ở trước mặt, ả ta phải hoàn toàn oanh sát Lữ Thiếu Khanh, chôn vùi triệt để cả linh hồn mới được, nếu không nỗi hận trong lòng ả khó mà triệt tiêu được.
"Chết!"
Một cái nháy mắt, Tế thần đã giết tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, năm ngón tay trái uốn lượn như lợi trảo cào ra, không khí xùy xùy rung động, tóm thẳng lấy đầu Lữ Thiếu Khanh.
Ngay vào lúc Tế thần sắp bắt được Lữ Thiếu Khanh, một cỗ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh bộc phát, sau một khắc một quả cầu màu vàng xuất hiện.
Kim quang chói mắt khiến động tác của Tế thần không khỏi dừng lại, mắt vô thức nhắm lại.
Một cỗ cảm giác như lạ như quen xộc lên đầu, linh hồn Tế thần run rẩy, nỗi sợ hãi lan tràn toàn thân.
Tế thần hét râm lên: "Cái này, cái này."
"Không, không thể nào."
Tế thần như thấy thứ gì đó đáng sợ nhất, bị dọa cho từng sợi tóc dựng ngược giống như ma nữ.
Quả cầu màu vàng xoay tròn, đánh thẳng vào mặt Tế thần.
Hồn của Tế thần đã bị dọa mất, hiện tại ả ta cuối cùng cũng biết vì sao Lữ Thiếu Khanh lại không giống bình thường.
MÀ"
Không chần chờ chút nào, Tế thần hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của ả ta có nhanh mấy cũng không nhanh bằng tốc độ của quang cầu.
"Râầm!"
Quả cầu màu vàng nhẹ nhàng đụng vào Tế thần, quang mang tăng vọt.
Hào quang kim sắc chói sáng như ánh mặt trời chiếu xuống, sương mù màu đen dưới quang mang kim sắc chiếu rọi nhanh chóng tiêu tan như làn sương buổi sớm.
Đợi sau khi kim quang rút đi, đại địa khôi phục bình tĩnh.
Quả cầu màu vàng lóe lên, tiến vào trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Nó quay trở về lại trong thức hải, treo giữa trời.
Trong lúc nhất thời thế giới bình tĩnh trở lại khiến mọi người hơi không kịp phản ứng.
Tế thần đã biến mất không thấy đâu, sương mù màu đen cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Trời đất trong sáng, tầng mây trên bầu trời bị đuổi đi giống như chưa từng có vết tích chiến đấu trên mặt đất, tất cả mọi người không dám tin sự việc vừa xảy ra là thật.
Tương Quỳ cầm đồng tiền của mình trong tay, ngạc nhiên nhìn sang vị trí Lữ Thiếu Khanh.
Ông ta lơ ngơ, gương mặt sững sờ, ông ta vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra.
Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức ông ta còn chưa kịp phản ứng.
Rõ ràng là Tế thân chiếm cứ thượng phong, làm sao đột nhiên lại biến mất rồi?
Quang mang kim sắc kia là cái gì?
Từ đâu xuất hiện?
Hết thảy mọi thứ, Tương Quỳ đều không thể nào hiểu được.
Điều duy nhất có thể khẳng định là Tế thần đã biến mất, hoàn toàn không cảm giác được khí tức của ả ta.
Tựa như ả ta chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy.
Lữ Thiếu Khanh cũng kinh ngạc không thôi, là người trong cuộc, khoảng cách lại gần nên hắn có thể nhìn thấy rất rõ những chuyện xảy ra.
Quả cầu màu vàng trong cơ thể đột nhiên nhảy ra, Tế thần nhìn thấy nó như là nhìn thấy quỷ, xoay người bỏ chạy.
Sau đó ả ta liền bị quả cầu màu vàng đuổi kịp, trước mặt quả cầu màu vàng, Tế thần như đất nặn, tan rã trong quang mang kim sắc.
Tế thần cứ như vậy bị xử lý rồi sao?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Uy lực của quả cầu màu vàng Lữ Thiếu Khanh không chút hoài nghi.
Đây chính là thứ được dung hợp từ thần phạt kim sắc muốn đánh chết Tương Quỳ và đại lão khách trọ chó.
Đại lão khách trọ chó có thể hấp thu được tia chớp màu đen và sương mù màu đen, thiên khắc với đám quái vật.
Thần phạt kim sắc thì càng không cần phải nói, đến từ thiên đạo, uy lực kinh người, Tương Quỳ suýt nữa đã hưởng thọ thiên tuế rồi.
Đồ vật do hai thứ này dung hợp ra giết chết Tế thần cũng coi như hợp lý. Trong lòng Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở phào, sương mù qua đi rồi, ngày tháng tốt đẹp rồi.
Vẫn là đồ của mình tốt.
Đại lão khách trọ chó trước kia chỉ biết ăn, một chút sức lực cũng không chịu bỏ ra mà được à?
Lữ Thiếu Khanh thử thôi động quả cầu màu vàng nhưng đáng tiếc, quả cầu màu vàng kiêu ngạo treo trên bầu trời thức hải, chẳng thèm để ý hắn.
Lữ Thiếu Khanh thử hồi tưởng lại sự việc vừa xảy ra, Lữ Thiếu Khanh cũng không biết mình đã khu động nó như thế nào.
Chẳng lẽ dưới sự phẫn nộ đã khởi động nó?
Lữ Thiếu Khanh trong lòng âm thâm suy đoán, mình phẫn nộ đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao? Sau khi qua cơn phân nộ, hai mạch Nhâm Đốc đóng lại, sau đó không khởi động được nớ?
Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ.
Tuy nhiên, suy nghĩ một lúc thì hắn không nghĩ nữa.
Cốt truyện không bình thường, trên người mình xảy ra chuyện cũng có thể lý giải được.
Dù sao không có hại gì cho mình là được rồi.
Cuối cùng, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi trên trữ vật giới chỉ của mình.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh âm u, vẻ mặt vô cùng hờ hững khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hẳn.
Trước đó khi gặp quái vật nam nhân kia, nam nhân dường như vô cùng kinh sợ Kinh Thần quyết của hắn, sau đó liền chết đi.
Điều này rất khó khiến cho người ta không nghi ngờ đến tiểu đệ Tử Quỷ.
Đấu cứng với Tế thần, trữ vật giới chỉ là con át chủ bài cuối cùng của hắn.
Hắn muốn xem thử lúc đến tuyệt lộ, tiểu đệ Tử Quỷ có xuất thủ không.
Tuy nhiên bây giờ không cần tiểu đệ Tử Quỷ xuất hiện hắn đã giết chết Tế thần rồi.
Kết quả cũng coi như có thể tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận