Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1074: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối

Chương 1074: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bốiChương 1074: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối
Mười tỷ?
Mộc Vĩnh cạn lời rồi: "Giờ ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy."
"Ta sinh là nhân tộc, chết là, phì, dù sao ta cũng sẽ không làm nhân gian, ngươi tỉnh lại đi." Lữ Thiếu Khanh quang minh lẫãm liệt, chỉ vào Mộc Vĩnh mắng to: "Ta sẽ không làm loại người hèn hạ, vô sỉ như ngươi."
"Ngươi đi theo ta làm gì? Muốn đánh nhau à?”
Mộc Vĩnh thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ trong vài hơi thở đã thay đổi hai sắc mặt thì càng thêm cạn lời.
Hắn ta mỉm cười, mặc dù là vẻ mặt tươi cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
"Bây giờ hai người các ngươi còn năng lực để tái chiến sao?"
Sát khí tràn ngập, sát ý nông đậm.
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở Mộc Vĩnh: "Ngươi đã thề."
Mộc Vĩnh gật đầu: "Không sai, ta từng nói sẽ không xuống tay với ngươi ở Tuyệt Phách Liệt Uyên."
Đến bước này rồi còn che giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Nhưng đi theo các ngươi không nằm trong lời thề của ta."
Mộc Vĩnh cười rất vui vẻ, nhưng sát ý trong lòng tuyệt đối không giảm.
Hắn ta rất muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh, cũng không phải vì tính cách Lữ Thiếu Khanh trêu chọc hắn ta.
Mà là Lữ Thiếu Khanh quá tà môn. Tôn tại của hắn rất nguy hiểm đối với Thánh tộc.
Nguy hiểm như vậy nhất định phải bóp chết.
Đây là đại nghĩa, tuyệt đối không phải tư oán.
Dù biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn kinh người, với hắn ta mà nói có lẽ là người hắn ta tìm kiếm.
Nhưng hắn ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh quá tà môn, dạng người này đối với Thánh tộc mà nói hại lớn hơn lợi, dù muốn hay không thì cũng phải giết chết hắn.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy ngửa mặt lên trời thở dài, im lặng thật lâu.
Quả nhiên là cùng một loại người.
Đều thông minh như vậy.
Chơi chữ chơi từ nhỏ giờ đã gặp đối thủ rồi.
Chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy tên này hắn đã thấy không vừa mắt.
Đồng loại ghét nhau.
Lữ Thiếu Khanh giận tái mặt, như đóng cửa thả chó, nói Tiêu Y: "Măng hắn!"
Bên này Tiêu Y đã kìm nén rất lâu rồi.
Mộc Vĩnh hết lần này đến lần khác khó dễ Nhị sư huynh nàng ta, trong lòng nàng ta sớm đã không vừa mắt với tên ma tộc Mộc Vĩnh này.
Trong lòng nàng ta đã hỏi thăm Mộc Vĩnh hết lần này đến lần khác rồi.
Lữ Thiếu Khanh vừa ra mệnh lệnh, Tiêu Y liền chu cái miệng nhỏ lên.
Nàng ta lập tức mắng to với Mộc Vĩnh: "Thứ chó mang hình người, bề ngoài là người, bên trong là chó à?”
"Thứ hèn hạ vô sỉ, nói không giữ lời, Thánh tộc sinh ra một thứ bại hoại cặn bã như ngươi, những người khác biết không?"
"Mặt của ngươi lúc mới ra đời bị cha không cẩn thận tát một cái nên bị gãy làm đôi à?"
"Một bên thì không cần mặt, một bên da mặt dày?”
"Lúc ấy nương ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh cắt ngang: "Không nên hỏi thăm cha nương hắn, mắng chửi người phải lễ phép."
Chủ yếu nhất là bây giờ thực lực Mộc Vĩnh mạnh như vậy, đánh không lại.
Ấn cần hỏi thăm cha mẹ người ta dễ xảy ra chuyện lắm.
"Vâng!" Tiêu Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chỉ vào Mộc Vĩnh tiếp tục mắng: "Nhị sư huynh nhà ta cực khổ làm việc cho ngươi, không được lợi ích gì chưa nói, ngươi còn muốn qua cầu rút ván?"
"Không hổ là ma tộc, quả thật chỉ có ba chữ, không biết xấu hổ, a, bốn chữ nhỉ"
"Các ngươi nói mình cao cấp hơn nhân tộc chúng ta, dáng dấp cao lớn đấy, nội tâm thì ác độc nữa."
"Hung thú dáng dấp cũng to lắm kìa, mà chúng còn có một cái tên khác nữa, súc sinh, ta thấy ngươi cũng vậy đấy..."
Lúc này nụ cười của Mộc Vĩnh đã biến mất.
Với thân phận và địa vị của hắn ta, dù người mắng hắn ta, hắn ta sẽ không để ý.
Nhưng bây giờ hắn ta đang bị người †a chửi cho sửng người.
Nha đầu này, mắng thật khó nghe.
Mộc Vĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Y, hừ một tiếng, sát khí tràn ngập.
Tiêu Y đã nhận ra, lập tức chạy đến trốn sau lưng Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mộc Vĩnh quát: "Thế nào? Muốn khi dễ trẻ con à? Không biết xấu hổ à?"
"Đừng để ta coi thường ngươi."
Mộc Vĩnh lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng bỗng nhiên cười lên: "Dù sao ta cũng cứ theo ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?"
Lữ Thiếu Khanh quá tà môn, Mộc Vĩnh không nhìn hắn chết, trong lòng tóm lại vẫn thấy bất an.
Giờ thời gian đã trôi qua phân nửa, chỉ cần chờ tới lúc Kiếm Ngũ tới đây là được.
Giờ Mộc Vĩnh nhìn như tên vô lại, chọc cho Lữ Thiếu Khanh tức đến nghiến răng.
Hảẳn ta là Nguyên Anh kỳ tâng chín, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chỉ là hai tên tàn tật, Tiêu Y thì chỉ là con gà yếu Kết Đan kỳ.
Ba sư huynh muội không thể làm gì được hắn ta.
Kế Ngôn bước một bước ra phía trước, nói với Mộc Vĩnh: "Đã vậy, để ta thử lĩnh giáo thực lực của ngươi."
Mộc Vĩnh nhắc nhở: "Ta đã thề không động thủ với các ngươi ở đây, nhưng các ngươi khiêu chiến thì sẽ không nằm trong lời thề của ta nữa."
Lữ Thiếu Khanh kéo Kế Ngôn ra sau lưng: "Giả vờ làm sói vẫy đuôi cái gì, để †a xử lý hắn."
Mộc Vĩnh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bước ra liền cười: "Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh dám cùng hắn ta đánh nhau, hắn ta sẽ thi triển toàn lực, dùng hết thủ đoạn, tranh thủ giết Lữ Thiếu Khanh trong thời gian ngắn nhất.
Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh, sau đó đưa tay phải ra nói với Mộc Vĩnh: "Nào, để ta cho ngươi xem một bảo bối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận