Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2157: Chương 2157

Chương 2157: Chương 2157Chương 2157: Chương 2157
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mặc dù Gia Cát Huân là ma tộc, làn da cũng không tính là trắng lắm.
Nhưng so với những ma tộc khôi ngô cao lớn hai ba mét kia thì nàng ta cũng coi như xinh xắn lanh lợi.
Về phần hình dáng, thân là tu sĩ, chỉ cần không sử dụng công pháp đặc biệt thì thường cũng sẽ không thể nào tệ quá.
Đặt ở trong phàm nhân cũng là tiên tử trên trời trăm phần trăm.
Thiều Thừa đánh giá Gia Cát Huân, càng nhìn càng hài lòng, vừa nhìn vừa gật đầu. Tính cách cũng không tệ, đến lúc đó không chừng có thể trị được Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân bên này cảm thấy lạnh cả người, quay đầu nhìn lại, phát hiện Thiều Thừa dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm.
Lông tơ đều dựng thẳng đứng lên, nàng ta lui lại hai bước cảnh giác nhìn qua Thiều Thừa: “Ngươi muốn làm gì?”
Đồ đệ bất thường, sư phụ chắc chắn cũng không khá hơn chút nào. Thiều Thừa cười lên, hiền lành, trong ánh mắt mang theo cưng chiều: “Tốt, rất tốt."
Gia Cát Huân một lần nữa lui lại một bước, chuông cảnh giác trong lòng kéo căng. Thiều Thừa thấy thế, nói với Gia Cát Huân: “Không cần căng thẳng, ngươi đói không? Ta nấu ít đồ cho ngươi ăn.” “Không cần, tạ ơn!” Gia Cát Huân lễ phép từ chối.
Hành động của Thiều Thừa khiến trong lòng nàng ta rụt rè. Tiêu Y bên cạnh sắc mặt trắng bệch, vội vàng khoát tay: “Sư phụ, không cần, tất cả mọi người là tu luyện giả, có ai mà còn đói bụng chứ?” Dáng vẻ Tiêu Y giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú, dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Thiều Thừa trừng nàng một chút: “Ngươi có ý gì?”
“Ta ở Yêu giới đã trải qua tiềm tu, lấy được chân kinh từ không ít đồng đạo, tài nấu nướng của ta đã sớm không giống ngày xưa.” Yêu giới?
Gia Cát Huân bên này nghe vậy, một đôi đôi mắt đẹp tràn ngập tò mò.
“Các ngươi, từng tới Yêu giới?”
Nhân giới, Yêu giới, Ma Giới ba nơi này bị ngăn cách, người bình thường rất khó lui tới.
“Từng đi rồi.” Tiêu Y trả lời vô cùng nhẹ nhàng, nsi giống như đi du lịch dạo phố vậy: “Chăng phải chỉ là Yêu giới sao, hoàn cảnh ở đó tốt hơn Ma giới các ngươi nhiều.” Ánh mắt Gia Cát Huân chuyển động một chút: “Nếu như là tay ngh Yêu giới ầ, ta cũng muốn thử một chút.”
“Thiều Thừa tiền bối muốn xuống bấp sao?”
“Vừa hay, chúng ta cũng muốn nấm thử.”
Một giọng nói vang lên, bốn dáng dáng xuất hiện.
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu, còn cả hai bóng dáng yểu điệu.
Tuyên Vân Tâm và Giản Nam. Một bộ áo đỏ, như hoa hồng rực rỡ, bồng bầnh bay múa. Toàn thân áo trắng, như cuốn lên tuyết trắng, lộ ra sự thanh lãnh.
Tiêu Y thấy thế, reo hò một tiếng: “Vân Tâm tỷ tỷ, Giản Nam tỷ tỷ!”
“Đã lâu không gặp!”
Tiêu Y bổ nhào qua, tuần tự ôm hai người, đầu dụi dụi trước ngực hai người.
Vẫn may, không có một tiếng hét kinh người.
Tiêu Y cười hì hì, rất là vui vẻ. Tất cả mọi người là người quen, cũng không khách khí lắm.
Tuyên Vân Tâm cùng Giản Nam hai người sau khi đáp xuống đất, hành lễ với Thiều Thừa thì ánh mắt liếc nhìn một vòng.
Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, biểu cảm trên mặt hai người gần như giống nhau, muốn nói lại thôi.
Tiêu Y liếc mắt nhìn thấu tâm tư các nàng: “Muốn tìm Nhị sư huynh sao?”
“Bọn hắn ra ngoài có chút việc phải làm.”
Đám người mặc dù hiếu kỳ là chuyện gì, tuy nhiên Tiêu Y không chủ động nói, bọn hắn cũng không hỏi nhiều.
Giản Bắc nói thầm trong lòng một chút, ánh mắt nhìn qua Thiều Thừa: “Tiền bối đi Yêu giới học nghệ sao?”
Khóe miệng của Quản Đại Ngưu cũng chảy nước bọt: “Yêu tộc, ăn ngon không?” Sắc mặt Tiêu Y bất thiện nhìn chằm chằm Giản Bắc: “Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn cho sư phụ ta nấu cơm cho gã bỉ ổi nhà ngươi ăn sao?”
Giản Bắc cười khì khì: “Nếm thử tay nghề tiền bối không được sao?”
“Đại ca từng nói rồi, tu luyện không ăn đồ ăn thì còn tu luyện làm gì?”
Cái khác có lẽ Giản Bắc không có hứng thú, nhưng tay nghề đến từ yêu tộc, hắn ta cảm thấy hứng thú.
Quản Đại Ngưu gật đầu biểu thị đồng ý: “Không sai.”
Thiều Thừa thấy thế, cười đến càng thêm vui vẻ: “Được, ta xuống bếp làm điểm ăn ngon cho các ngươi nếm thử.”
Tiêu Y muốn đánh người, hai người này, cố ý à? Nàng nhìn chằm chằm hai người nói: “Đồ ăn sư phụ ta làm ra, tốt nhất các ngươi ăn hết cho ta.”
Quản Đại Ngưu cười ha ha một tiếng, võ ngực, cười to cam đoan: “Yên tâm đi, nhiều đến mấy ta cũng có thể ăn được.”
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn vừa đi là hơn nửa tháng.
Sau hơn nửa tháng, Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn vòng trở lại.
Sau khi trở về, Lữ Thiếu Khanh lập tức kinh ngạc: “Móa, các ngươi ở chỗ này làm gì? Trúng độc sao?”
Giản Bắc, Quản Đại Ngưu, Chiêm Quý ba nam nhân gần như nằm rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng còn nôn khan hai cái.
Còn ba nữ hài tử Tuyên Vân Tâm, Giản Bắc, Gia Cát Huân thì không nằm rạp trên mặt đất nhưng sắc mặt của các nàng cũng trắng bệch, khí tức uể oải, dáng vẻ như chết không còn gì luyến tiếc.
Thật sự là hiện tượng trúng độc. Lữ Thiếu Khanh không kìm được hoài nghi.
Không phải là tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia đánh không lại nên thừa cơ đầu độc đấy chứ? Tu sĩ trúng độc, cũng không phải dễ dàng hóa giải như vậy, thậm chí có thể cả đời cũng không thể giải quyết. Lữ Thiếu Khanh trở nên nghiêm túc.
Tên khốn kiếp Mộc Vĩnh, không để ý võ đức, thừa cơ ăn trộm à?
Đúng lúc này, Tiêu Y lanh lợi chạy ra: “Nhị sư huynh, Đại sư huynh, các huynh trở về rồi?
“Sao vậy?”
Lữ Thiếu Khanh không trả lời câu hỏi của Tiêu Y, mà là hỏi lại Tiêu Y: “Bọn hắn làm sao vậy?”
“Đớp cứt sao?”
Tiêu Y lắc đầu: “Đớp cứt cũng không có phản ứng lớn như vậy đâu.”
Sau đó thấp giọng nói: “Sư phụ nhất định phải bộc lộ tài năng.”
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn giật mình. Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ đi Yêu giới bồi dưỡng sao?” “Dũng khí ở đâu ra vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận