Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1786

Chương 1786
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Đáng chết!”
Long Kiện tức giận đến mức tam thi thần đều nổ tung, cả hai mắt lập tức đỏ kè như máu.
Đương nhiên không giết được Lữ Thiếu Khanh khiến cho hắn ta tức giận, nhưng càng điên hơn là cái miệng của Lữ Thiếu Khanh.
Cái miệng chua ngoa khiến cho lửa giận của hắn ta từ từ bốc lên, đánh không lại, hắn ta cũng không biết phản kích thế nào, cảm giác này có thể khiến cho người ta nổi điên.
“Ta muốn giết ngươi!”
Long Kiện gào thét, chớp mắt hào quang màu đỏ của thiên huyết ti quanh quẩn bên cạnh hắn ta lập tức tăng vọt, như một con hung thú ngoác cái miệng như chậu máu.
Ánh sáng màu đỏ lại lần nữa bao phủ bầu trời, lần này, hào quang màu đỏ càng mãnh liệt hơn nữa, đỏ sẫm hơn nữa, tựa như hào quang của ác ma.
Tơ mỏng ập lên Lữ Thiếu Khanh, lại một lần nữa bao phủ đến mấy chục dặm.
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, tựa như khinh bỉ sự ngu xuẩn của Long Kiện: “Chiêu thức giống nhau vô dụng với ta.”
Nhưng lần này có khác đi một chút, nó không bọc lấy Lữ Thiếu Khanh mà mở rộng ra, như nước thủy triều dâng khắp không gian.
Rắc rắc rắc rắc
Lại có tiếng vỡ vụn vang lên, hào quang màu đỏ sẫm bùng lên…
Nhuộm thiên địa thành một thế giới ngầm màu đỏ.
Nhìn kỹ thì thấy ánh sáng màu đỏ như tia laser đang nhanh chóng cắt không gian.
Mặc dù sức mạnh không gian không ngừng khép kín, nhưng ngàn vạn sợi tơ mỏng không ngừng cắt chém, tốc độ không gian khép lại chậm hơn tốc độ cắt không gian.
Hư không màu đen ngoác ra như cái miệng ác ma, bão không gian từ đó đổ ra ào ạt.
Bão không gian càn quét, phá hủy tất cả, ngay cả không khí dường như cũng hóa thành bột mịn vô tận.
Lữ Thiếu Khanh ở bên trong đó đương nhiên cũng bị bão không gian kinh khủng kia tấn công.
Sức mạnh hủy diệt không ngừng đánh thẳng vào Lữ Thiếu Khanh, kéo thân thể hắn tới tới lui lui.
Lữ Thiếu Khanh vẫn bình thản.
Không gian nổi bão, đây không phải lần đầu hắn gặp.
Trước đí khi tới Hàn tinh hắn cũng từng phiêu lưu trong hư không một thời gian.
Những cơn bão hư không có thể hủy diệt vạn vật này tạm thời không làm gì được hắn.
Nhưng lâu dần, một khi thể lực hao hết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị sức mạnh này phá hủy.
Sức mạnh không gian không ngừng đánh thẳng vào thân thể Lữ Thiếu Khanh, như sóng biển dồn dập, mang theo sức mạnh muốn đập bẻ gãy cành khô không ngừng đánh vào bờ, không ngừng vả lên đá ngầm.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh có muốn thoát khỏi nơi này cũng không được, không gian xung quanh cũng bị phong tỏa hoàn toàn.
Tơ mỏng chi chít hóa thành nhà tù kiên cố, cầm tù hắn ở đây.
Đối mặt với cơn bão hư không cuồng bạo, thoát đi không được, chỉ có thể lựa chọn cứng chọi cứng.
Lần này Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được sự hèn hẹ và kinh khủng của chiêu này của Long Kiện.
Không ngừng cắt chém nơi này, phá hủy hư không, để cho cơn bão hư không đối phó với kẻ địch bị vây khốn.
Không có cách nào tốt, chỉ có thể lựa chọn đối đầu.
Nhưng nếu cứng rắn muốn tiếp tục chống chọi thì sớm muộn gì cũng sẽ mệt đến chết theo đúng nghĩa đen, chẳng khác gì mượn đao giết người.
Đứng ở nơi này, chống chọi với cơn bão hư không, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm nhận được linh lực của mình nhanh chóng tiêu hao, thân thể không ngừng đau nhoi nhói.
Thật hèn hạ!
Lữ Thiếu Khanh thầm chê bôi, khi đang muốn cứng rắn phá vỡ lồng giam của Long Kiện, giọng nói của Long Kiện vang lên.
“Không gian vỡ nát, hủy diệt cơn bão hư không, để ta xem ngươi ngăn cản thế nào.”
“Trừ phi ngươi có thể khóa được không gian, nếu không cứ chờ chết đi. Ha ha.”
Không gian xung quanh bị sợi tơ mỏng cắt chém không ngừng sụp đổ, tốc độ khép kín không theo kịp tốc độ sụp đổ, cho nên cơn bão hư không vẫn không ngừng mãnh liệt tuôn ra.
Khóa không gian?
Lữ Thiếu Khanh giật mình, nếu là người khác có lẽ sẽ đau đầu, nhưng là hắn thì có lẽ còn có mấy phần khả năng.
Lữ Thiếu Khanh thăm dò.
Nhìn biên giới không gian xung quanh, những vết nứt không gian này dù không có tia chớp đen nhưng ngoài mặt nó cũng tràn ngập sức mạnh không gian.
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lấp lánh, hắn chậm rãi vươn tay.
Nhìn thấy Long Kiện lại lần nữa dánh ra sát chiêu.
Lữ Thiếu Khanh lại biến mất.
Cận Hầu rất muốn cao hứng rống lên vài tiếng, nhưng vừa rồi mặt đã bị tát cho sưng vù lên rồi, bây giờ muốn nói chuyện cũng phải châm chước một phen để tránh bị vả mặt tiếp.
Cảm nhận được khí tức hủy diệt từ phía xa truyền đến, trong lòng Cận Hầu mừng rỡ vô hạn.
Nhưng tạm thời không dám tùy tiện mở miệng, trong lòng rất khó chịu.
Ngay khi Cận Hầu kìm nén đến cực kỳ vất vả, giọng nói phấn chấn của mấy vị Hóa Thần Ma tộc từ phía xa vọng tới.
“Là Long Kiện đại nhân, cắt đứt hư không!”
“Một chiêu này đánh ra, dù có mạnh hơn Long Kiện đại nhân cũng phải chật vật không chịu nổi, hơi bất cẩn một chút sẽ vẫn lạc ngay!”
“Hắn chết chắc rồi. Một chiêu này không mấy ai có thể phá giải.”
“Ha ha, dù hắn không chết, nhưng có thể chống được, thể lực của hắn cũng sẽ bị tiêu hao gần hết, đến khi ấy muốn giết hắn còn dễ hơn dẫm chết một con kiến.”
Ma tộc khiến cho Cận Hầu phấn chấn.
Người của Ma tộc cũng đã nói vậy, xem ra lần này Lữ Thiếu Khanh không lật người nổi nữa rồi.
Không sai nữa, Cận Hầu lại cười lên ha hả: “Xem ra lần này hắn lành ít dữ nhiều rồi.”
“Ỷ vào mình có chút thực lực rồi dám đi khiêu khích Long Kiện tiền bối sao? Không biết sống chết!”
Này mới đúng chứ. Thực lực cường đại, nên nhẹ nhàng dẫm chết Lữ Thiếu Khanh như cắt đậu phụ, khiến cho hắn vĩnh viễn không lật nổi người mới phải.
Lại còn để hắn nhảy nhót lâu như thế, nhìn thôi cũng chướng mắt.
Tiêu Y vẫn bình thản, nhìn Cận Hầu như nhìn một tên ngu: “Ngu xuẩn, căn bản ngươi không biết Nhị sư huynh của ta lợi hại thế nào.”
“Lợi hại?” Cận Hầu cười ha ha: “Hiện giờ đang là bão không gian, là bão không gian có thể hủy diệt vạn vật đấy, hắn có thể chống đỡ được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận