Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1798

Chương 1798
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Chiến ý nồng đậm, ý chí chiến đấu bừng bừng, dù có cách thật xa vẫn có thể cảm nhận được.
“Này, này…”
Đám Cận Hầu nhìn Kế Ngôn mà tái mặt.
Vừa chữa thương vừa quan sát Kế Ngôn độ kiếp, sắc mặt có vẻ khó coi: “Càng đánh càng mạnh sao?”
Mấy vị Hóa Thần của Ma tộc ở đây lập tức hiểu ra vì sao bọn họ luân xa chiến cũng không đánh nổi Kế Ngôn đã bị thương.
Càng đánh càng mạnh, ý chí chiến đầu càng bừng bừng.
Hệt như sắt như đồng, càng rèn luyện càng cứng rắn.
Giản Bắc cảm thấy da đầu mình run lên, hai tay ôm đầu, thì thào tự nói: “Thì ra đại ca đã biết Kế Ngôn công tử sẽ không ngã xuống, thiên kiếp càng mạnh, hắn ta càng kiên cường.”
“Thiên kiếp từ từ sẽ đến, có lẽ còn không chống đỡ được đến thời điểm đó.”
Tất cả mọi người đều hiểu được, hắn ta vẫn còn có thể nín được hơi thở này rất lâu.
Một khi thở ra, thế nào cũng khôn thể nín lại được nữa.
Mạnh Tiểu không nhịn được mà sợ hãi than: “Hai người bọn họ không nói với nhau câu nào mà còn có thể ăn ý như vậy sao?”
Kế Ngôn không thèm liếc sang chiến trường bên kia lấy một cái, ngay cả Lộ đã tấn công hắn ta hai lần cũng không để ý đến.
Cũng không hề lo lắng đến Lộ vẫn quấy nhiễu mình.
Là vì hắn ta tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, tin tưởng Lữ Thiếu Khanh có thể giải quyết tất cả phiền toái giúp mình.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tràn đầy tin tưởng, không hề lo lắng quá trình độ kiếp của Kế Ngôn sẽ xảy ra vấn đề.
Dù thời gian thiên kiếp giáng xuống đã rút ngắn, khác hẳn bình thường, Lữ Thiếu Khanh cũng không lên tiếng để cho thiên kiếp rút ngắn thời gian.
Vì hắn tin tưởng Kế Ngôn có thể chịu đựng được.
Sư huynh đệ hai người đều lẳng lặng làm tốt việc mình cần làm, tin tưởng lân xnhau.
Ăn ý như thế, tín nhiệm như thế, cho dù là huynh đệ ruột cũng rất ít có.
Mấy người Giản Bắc, Quản Đại Ngưu đều sợ hãi thở dài.
Bên kia, sắc mặt Cận Hầu và kẻ địch đều rất khó coi.
Thế cục cứ tiếp tục thế này, một khi Kế Ngôn vượt qua được thiên kiếp bước vào Luyện Hư kỳ, thực lực bên phe Lữ Thiếu Khanh tăng mạnh, thế cục sẽ nghịch chuyển.
Kế Ngôn rất mạnh, điểm này không ai phủ nhận.
Một khi hắn ta tiến vào Luyện Hư kỳ, ngay cả Lộ cũng không dám khẳng định mình có thể giết được hắn ta.
Nhất thời Lộ đột nhiên cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
Kế Ngôn độ kiếp, nàng ta khôn dám ra tay, việc duy nhất có thể làm là âm thầm cầu nguyện Kế Ngôn sẽ bị thiên kiếp giết chết.
Nhưng khí thế hiện tại Kế Ngôn tản mát ra như thế, một tiếng nói vang lên bên tai nàng ta, Kế Ngôn sẽ độ kiếp thành công.
Ầm ầm!
Đạo lôi kiếp thứ tám giáng xuống, tuy đánh được Kế Ngôn rơi xuống nhưng hắn ta lại lần nữa xông lên, vẫn ương ngạnh đứng trước mặt thiên kiếp.
Lộ trầm mặc. Nàng ta có thể khẳng định nhất định Kế Ngôn có thể độ kiếp thành công.
Thế cục đang phát hiển theo hướng bất lợi cho bọn họ.
Nhưng dù sao Lộ cũng là Luyện Hư kỳ.
Ánh mắt của Lộ tập trung nhìn vào Lữ Thiếu Khanh, sát ý tăng vọt.
Không phải không có biện pháp phá cục diện hiện tai.
Nhìn trận chiến của Long Kiện và Lữ Thiếu Khanh, tuy hàng ngàn tơ máu phủ kín không trung, khí thế kinh người, nhưng theo như nàng ta thấy thì Long Kiện Luyện Hư trung kỳ cảnh giới tầng năm đã không giết được Lữ Thiếu Khanh rồi.
Lữ Thiếu Khanh và Long Kiện đánh tới có tới có lui, nhìn thì tưởng song phương ngang nhau, nhưng thực ra Lữ Thiếu Khanh đã chiếm được thế thượng phong.
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh rất thành thạo, thậm chí còn phân được một hơi ra mà nhìn nàng ta chằm chằm.
Thấy Lộ nhìn mình, Lữ Thiếu Khanh hơi nhíu mày, lại một lần nữa bày ra khí chất lưu manh: “Bà già, nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đẹp trai thế này à?”
“Đến tham gia cùng không? Ba người cùng nhau, kích thích cực kỳ.”
Lộ lẳng lặng lấy vũ khí của mình ra.
Đó là một cây lang nha bổng màu đen, cao gần hai thước, có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy thì kinh hãi hô lên: “Oa, không ngờ ngươi lại thích chơi kiểu này? Quả nhiên ngươi chính là một kẻ hay ghen mà, ngươi đã từng thông được hoa cúc của Thánh Chủ chưa?”
“Có ghi lại hình ảnh gì không? Ta muốn thưởng thức một chút.”
Lỗ mãng, vô sỉ, hạ lưu!
Lộ siết chặt vũ khí trong tay đến nổi cả gân xanh, không nói hai lời, thoáng một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nện mạnh xuống.
Lang nha bổng đen bóng huyễn hóa thành một cây trụ chống trời, đập ầm ầm xuống, gió xé gào thét, sóng âm vô hình hóa thành sóng xung kích, điên cuồng tấn công.
Sức mạnh khổng lồ bộc phát ra khiến cho không gian xung quanh Lữ Thiếu Khanh vỡ tan soàn soạt, vô số khe hở không gian không ngừng xuất hiện, như một cái mạng nhện khổng lồ, muốn bọc kín lấy con mồi là Lữ Thiếu Khanh mà nuốt chửng.
Uy lực cường đại đủ để khiến cho cả thế giới đều muốn sụp đổ.
Xung quanh có vô số vết nứt hư không, Lữ Thiếu Khanh quát to: “Mẹ nó, ngươi cũng là nhện tinh à?”
“Chết!”
Lộ không nhịn được nữa, giận dữ rống lên.
Nàng ta chưa bao giờ gặp nhân tộc nào đáng ghét như thế, chỉ hận không thể nện một gậy đánh cho Lữ Thiếu Khanh thành thịt nát.
Nàng ta tràn đầy tự tin vào sức mạnh của mình. Thân là Thánh tộc, sức mạnh của nhân tộc không thể sánh với mình được.
Đối mặt với đòn tấn công của Lộ, Lữ Thiếu Khanh lật tay một kiếm, Mặc Quân Kiếm tỏa ra hào quang lóa mắt, cũng bộc phát ra uy lực cường đại.
Kiếm ý hiện ra giữa hư không, vô số kiếm ý hóa thành ngọn lửa đen trắng, hội tụ lại một điểm, như một đàn cá ăn thịt người lao lên tấn công con mồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận