Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 953. Mộc Vĩnh kỳ lạ



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh gật đầu, khiêm tốn mỉm cười nói: “Đúng vậy, làm phiền trưởng lão rồi.”Sau đó, hắn ta đi tới trước mặt Kế Ngôn, nhàn nhạt cười chào: “Kế Ngôn!”Ánh mắt của Kế Ngôn va chạm cùng ánh mắt của Mộc Vĩnh giữa không trung.Người bên cạnh cũng có thể cảm nhận được dường như có một làn sóng không khí vô hình đánh tới, theo bản năng lùi lại mấy bước.Áp lực của Kế Ngôn và Mộc Vĩnh rất lớn.Không ít người âm thầm sợ hãi thán phục: “Không hổ là hai vị đại nhân, quả nhiên thực lực thật cường đại.”“Nếu Kiếm Nhất cũng đến nữa thì nhất định sẽ càng thêm đặc sắc.”“Ha ha, Kiếm Nhất là thua hai người bọn họ đấy, hắn ta không có tư cách đứng ngang hàng cùng hai vị đại nhân đây!”“Sao Kiếm Nhất đại nhân không có tư cách chứ? Mặc dù ngài ấy không bằng Kế Ngôn đại nhân, nhưng cũng không hề kém Mộc Vĩnh đại nhân.”“Ta cũng cảm thấy thế. Dù sao cũng là Tứ Thánh tử, hắn ta không có tư cách thì ai có tư cách?”“Ngoại trừ ba vị Thánh tử cùng ba vị đại nhân trước mắt đây, những người khác không ai có thể là đối thủ của Kiếm Nhất đại nhân.”Đám người xì xào bàn luận.Lữ Thiếu Khanh và Đàm Linh đứng xa xa quan sát, bên cạnh còn có một số đệ tử Thánh địa.Sư phụ hoặc trưởng bối của bọn họ cũng lấy việc công làm việc tư, nhân thời gian này đẩy người lên Thánh sơn tu luyện một thời gian.Tại Thánh địa này, nếu chút đặc quyền ấy còn không có, làm sao lăn lộn được nữa.”Đàm Linh thấy Mộc Vĩnh cũng lên Thánh sơn cũng rất giật mình.“Mộc Vĩnh đại nhân, ngài muốn làm gì vậy?”Lữ Thiếu Khanh xoa xoa cằm nhìn Mộc Vinh, thực sự muốn túm Mộc Vĩnh lại hỏi một hồi.Dường như Mộc Vĩnh cũng nhận ra Kế Ngôn, có nghĩa là cũng biết mình.Chuyện này không hề tốt đẹp gì cho cam.Lần này lên Thánh sơn không chừng là nhằm vào sư huynh đệ bọn hắn.Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, tốt nhất là đừng có chọc vào ta, nếu không ta sẽ chơi chết ngươi.Dường như Mộc Vĩnh cũng phát hiện có người đang nhìn mình chằm chằm, bèn quay đầu lại.Cách xa nhau vài trăm mét, lại có thể thấy rõ Lữ Thiếu Khanh.Nhìn thấy hắn, hắn ta khẽ giật mình, sau đó cười cười với hắn.Lữ Thiếu Khanh cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời còn khách khí chắp tay chào một cái, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ lát nữa gặp Mộc Vĩnh nên xử lý hắn ta thế nào.“Tốt, chúng ta lên thôi.” Đàm Linh gọi Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh đưa theo Lữ Thiếu Khanh lên núi.Thánh sơn rất cao, phải hơn vạn mét, chắc chỉ có Thánh chủ mới biết được độ cao thực sự.Trên Thánh sơn bày ra vô số trận pháp che giấu nó đi, cực kỳ thần bí.Trên đường đi, Lữ Thiếu Khanh phát hiện trên đó không phải chỉ có rừng cây.Mà còn có hoang nguyên sa mạc, có rừng rậm hồ nước, vân vân và vân vân.Mà cũng có rất nhiều dã thú hung thú, chạy khắp nơi trong Thánh sơn, trong không khí tràn đầy hơi thở nguy hiểm.Đàm Linh vừa đi lên vừa khuyên bảo Lữ Thiếu Khanh: “Thánh sơn này khác với những nơi khác, có rất nhiều chỗ cấm kỵ, các ngươi tuyệt đối không thể tự tiện tiến vào.”“Nếu không, đừng nói tới một người không có thân phận bối cảnh như ngươi, dù là ta cũng không thoát khỏi bị trách phạt, thậm chí còn mất cả mạng luôn.”“Mà nơi này trận pháp rải khắp nơi, hơi không cẩn thận sẽ bị vây trong đó, ngươi đừng có chạy lung tung.”“Ngươi muốn đi chỗ nào, nói với ta, ta dẫn ngươi đi.”Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt: “Ta muốn lên đỉnh núi, ngươi có dẫn ta đi không?”Đàm Linh giật này mình, lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống.Nàng ta kinh hãi quay đầu, nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”“Nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm ra chuyện gì bất kính với Thánh địa thì đừng có trách ta giết ngươi!”Ánh mắt sắc bén, thần sắc túc sát.Sư phụ của nàng ta có ý kiến khác biệt với Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, tự thành một phái, nàng ta cùng Kiếm Lan, Thôi Thanh cũng không hợp nhau.Nhưng đấu thì đấu, nàng ta cũng không muốn phản bội Thánh địa.Lợi ích của Thánh địa tuyệt đối không thể sơ sảy, nàng ta tuyệt đối không cho phép có ai dám làm loạn với Thánh địa.Lữ Thiếu Khanh cũng không ngờ phản ứng của Đàm Linh lại kịch liệt như thế.Lòng hắn nhảy một cái, thầm tự nhắc mình, đúng rồi, cô nương trước mắt đây cũng là người của Ma tộc.Không phải người cùng một đường với mình.Ở đây, trừ sư huynh sư muội ra, không có nhân loại nào khác.Ở đây, mình coi như là người ngoài, không thể khinh thường.Lữ Thiếu Khanh lập tức duỗi tay móc cứt mũi ngay trước mặt Đàm Linh:“Kích động thế làm gì? Đùa một chút thôi cũng không được à?”“Một chút tế bào hài hước cũng không có!”Đàm Linh nghi ngờ nhìn vào hai mắt Lữ Thiếu Khanh, nhưng cái dáng vẻ móc cứt mũi kia quá buồn nôn, nàng ta đành xoay người lại cảnh cáo hắn lần nữa: “Tốt nhất là ngươi chỉ nói đùa, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi!”Lữ Thiếu Khanh lười biếng nói: “Yên tâm, yên tâm, ta làm người thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao?”“Ta muốn lên đó chỉ là vì muốn ngắm phong cảnh một chút thôi, coi như hoàn thành tâm nguyện.”Đàm Linh thầm nghĩ, chính vì biết ngươi là người thế nào ta mới sợ!Nàng ta bắt đầu hơi hối hận vì mang theo Lữ Thiếu Khanh đi lên rồi.Nhỡ đâu lên đó hắn làm ra chuyện gì ầm ỹ, nàng ta có muốn khóc cũng không kịp nữa rồi.Nghĩ một lát, nàng ta lại tiếp tục chấn nhiếp Lữ Thiếu Khanh: “Tất cả Hóa Thần của Hàn tinh đều tập trung ở Thánh địa, trong đó, phần lớn bọn họ đều tu luyện trên Thánh sơn.”Nàng ta không nói tiếp vế sau nhưng ý tứ cảnh cáo hết sức rõ ràng.Dù thực lực có mạnh đi nữa, lên Thánh sơn này vẫn phải làm một bé ngoan.Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, lần nữa khẳng định mình theo Đàm Linh lên Thánh sơn chỉ vì muốn mở mang kiến thức thôi, hoàn toàn không muốn làm gì.Chẳng mấy chốc đã đến Thánh sơn. Nơi này cách mặt đất hơn vạn mét rồi, đã được cho là nơi cao nhất có thể đi vào.Còn đi lên nữa, dù là Đàm Linh cũng không thể tùy tiện đi lên. Hết chương 953.

Bạn cần đăng nhập để bình luận