Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1969

Chương 1969Chương 1969
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Hung Trừ lại nổi điên.
Nhân loại thật vô lễ.
“Bây giờ hắn còn dám điên cuồng khiêu khích như thế, chớ có đắc ý quá mức kẻo vui quá hóa buồn đấy”
Lúc này Hung Trừ chỉ ước trời cao giáng sấm sét đánh chất Lữ Thiếu Khanh đi.
Bên này, Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tóc mình, vừa rồi hắn ăn đủ ăn trọn vẹn tia sét kia. Mặc dù phần lớn đầu được thân thể hấp thụ, nhưng vẫn không tránh khỏi bị đau. Tóc bị điện giật quăn tít lên rồi.
Lữ Thiếu Khanh giận lắm. Không phải chỉ có một sợi tơ mỏng thôi sao?
Có cần phải bổ hắn như thế không?
“Giữ lại chút sức để đối phó với người khác được không?” “Bây giờ mọi người đều tu luyện dễ dàng rồi, cảnh giới tăng rất nhanh, khi độ kiếp ngươi không bổ cho bọn họ thêm vài cái, tăng thêm khảo nghiệm, làm sao có thể xứng với khổ tâm tu luyện của họ?” Mọi người phía xa xạm mặt lại.
Quá tiện!
Hung Trừ cười lạnh: “Ngây thơ. Hắn tưởng mình có thể mặc cả với ông trời chắc?” Thiều Thừa cũng không tin, ông không nhịn được mà dậm chân mắng: “Hỗn trướng, hắn đang làm gì?” Không đánh chết ngươi, ngươi vẫn không biết khiêm tốn một tí à?
Âm ầm! Lại một tia sét màu vàng kim nữa giáng xuống.
LLữỮ Thiếu Khanh vẫn không trốn tránh, lại lần nữa bị bổ trúng ngã uych xuống đất. Hắn lại leo ra, thở ra một ngụm khói.
Mười vạn Volt, mẹ nó chứ mạnh quá.
Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn cánh tay lộ ra của mình, lông tóc trên cánh tay đầu cuốn lô cả rồi.
Nhưng mặc dù hắn bị điện giật rung lên. Nhưng quả cầu màu vàng kim trong cơ thể lại đang ăn đến là thích thú.
Lữ Thiếu Khanh nhìn vào bên trong một chút, mới phát hiện trong hoàn cảnh khốn nạn mình càng sáng ngời rực rỡ.
Tâm thần khẽ động, một sức mạnh từ trong quả cầu màu vàng kim truyền ra, không ngờ trên tay Lữ Thiếu Khanh cũng có một tia sét.
V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Không phải màu đen, cũng không phải màu vàng kim, mà là màu đỏ nhàn nhạt, thậm chí còn hơn hư ảo, cảm giác không được chần thực. Tia chớp xoay quanh trong tay như một con rắn nhỏ linh hoạt.
Nhưng không gian xung quanh lại vặn vẹo dường như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào. Ta giết!
Lữ Thiếu Khanh âm thầm kinh hãi, mình chỉ hấp thụ một chút quy tắc nhỏ thôi, sao lại mạnh lên nhiều lần như thế được?
Nghĩ thêm một lát, tâm thần hắn khẽ rung lên.
Lại một sức mạnh nữa hiện lên từ quả cầu ánh sáng, một tia sét màu vàng kim có kích cỡ tương tự lại xuất hiện.
Cả hai tia sét đầu tương đối hư ảo.
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra một chút, một khi tập hợp đủ một ít quy tắc sẽ xảy ra biến hóa về chất.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng lắc một cái, tia chớp thứ ba màu đen xuất hiện trong tay.
Lần này là tia chớp màu đen. Tia chớp màu đen có vẻ rắn rỏi, chân thực, chắc chắn. Màu đen, màu vàng kim, màu đỏ, phân biệt rõ ràng, tuy không liên quan đến nhau nhưng lại có xu thế muốn dung hợp.
Ba tia sét trên tay như ba con rắn hai nhỏ một nhỡ xoay quanh trên tay hắn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn ba tia sét, chìm trong bi thương. Mẹ nó chứ, cách sống thế này càng lệch lạc hơn nữa rồi. Mặc dù bi thương, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cảm thấy, nếu muốn, hắn có thể tạo ra một tia sét vô cùng kinh khủng.
Đương nhiên, việc này còn liên quan đến cảnh giới thực lực và quả cầu hỗn độn trong cơ thể hắn nữa.
Thiều Thừa thấy Lữ Thiếu Khanh không nói gì thì lo lắng hỏi: “Nó không sao chứ?” “Đã vậy rồi, tranh thủ nghĩ cách thoát thân đi chứ.”
Mây đen trên trời còn chưa tản đi, sấm sét vẫn quanh quấn trong mây.
Uy áp kinh khủng vẫn tràn ngập khắp nơi.
Thiều Thừa không hy vọng Lữ Thiếu Khanh lại bị sét bổ nữa. Nếu còn bị sét đánh nữa, nói không chừng một khắc sau đến người cũng không còn. Liễu Xích không nhịn được mà thốt lên: “Không thể tưởng tượng nổi.”
Có thể khiến cho trời cao giáng xuống tia sét màu vàng kim, mà còn có thể chịu nổi nó tia sét màu vàng kim nữa. Lần đầu tiên hắn ta gặp được người thế này.
Tia sét màu vàng kim kinh khủng cỡ nào chứ, dù không tự mình trải qua nhưng cũng có thể đoán.
Liễu Xích tự đánh giá, nếu mình đi lên chịu một tí thôi, đảm bảo sẽ tan thành mây khói, đến cơ hội đầu thai cũng không có luôn.
Lữ Thiếu Khanh lại có thể chịu được hơn nữa chịu xong còn nhảy nhót tưng bừng. Quả nhiên nhân loại chính là chủng tộc được thiên đạo chiếu cố, thiên tài yêu nghiệt cứ lớp lớp xuất hiện.
Cảm thán xong, hắn ta cũng đồng ý với Thiều Thừa: “Thiầu huynh nói không sai, phải nghĩ biện pháp mới được.” Hung Trừ hừ một tiêng, khó chịu nói: “Hiện tại tốt nhất phải cúi đầu, đừng có bướng như thế.” Hắn ta coò chưa nói hết, có tiếng Lữ Thiếu Khanh mắng phía xa vọng lại: “Chưa ăn cơm à?”
“Mạnh thêm xem nào!” Phụt!
Hung Trừ đỏ mặt, suýt nữa thì phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Mấy người Liễu Xích cũng câm nín.
BỊ thèm đòn à?
Thiều Thừa lại càng tức giận hơn, chỉ hận không thể xông lên đánh cho tên đồ đệ hỗn trướng này một trận.
Ông trời mở mắt không đánh chết ngươi là ngươi gặp may rồi đấy.
Không ngờ ngươi còn dám khiêu khích lại nữa.
Ngươi tưởng mình là vô địch à?
“Hỗn trướng, hắn muốn làm gì?”
Thiều Thừa tức giận, dậm chân mắng: “Nó chán sống rồi hay sao?”
Tiêu Y im lặng chớp chớp mắt mấy cái rồi nói với Thiầu Thừa: “Sư phụ, Nhị sư huynh vẫn thường xuyên như thế.” “Sư phụ, ngài đến nhắc nhở huynh ấy một chút mới được.”
Kế Ngôn quay đầu nhìn sang. Nha đầu này, từ khi nào đã trở nên giảo hoạt như thế? Thiều Thừa nghe vậy càng tức giận hơn, vẫn thường xuyên như thế này à?
Ông tức giận cắn răng nói: “Chờ nó trở về nhất định phải giáo huấn nó một trận đâu ra đấy.”
“Hỗn trướng, lẽ nào lại như vậy?”
“Quên những gì mình đã nói rồi à?”
Nghiêm khắc đối xử với người khác, rộng rãi đối đãi với bản thân.
Kế Ngôn chen vào nói: “Ngài muốn dạy dỗ hắn? Phải cố gắng gấp trăm lần mới được.” Một câu này khiến cho Thiều Thừa tổn thương.
Sóng va vào vách núi.
Ông là sư phụ nhưng đã lạc hậu thật xa so với đồ đệ.
Kế Ngôn nói không sai, nếu mình muốn dạy dỗ Lữ Thiếu Khanh, thật sự chỉ có thể nói mồm mà thôi.
Trừ phi Lữ Thiếu Khanh chủ
động lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận