Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2203: Chương 2203

Chương 2203: Chương 2203Chương 2203: Chương 2203
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Ánh trăng màu trắng bạc che khuất cả ánh sao mà phủ xuống. Trước vầng trăng này, những ngôi sao khác tựa như thần tử triều bái, ánh sáng lụi mờ, không dám tranh tỏa sáng.
Ánh trăng nhẹ nhàng tường hòa, linh khí xung quanh được ánh trăng chiếu rọi phun trào tựa như tiên vụ.
Lữ Thiếu Khanh và phân thân đều được tắm rửa dưới ánh trăng kia, tựa như người cõi tiên.
Đột nhiên! Phân thân mở mắt, ánh mắt đờ đân ban đầu đã tràn đầy hung ác, tàn bạo, hờ hững. Khí tức toàn thân trở nên tàn nhân khát máu, như đã biến thành người khác.
Phân thân nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, bàn tay chậm rãi giơ lên.
Nhưng hai mắt đang nhắm của Lữ Thiếu Khanh hơi run run, một khắc sau thì mở ra. Phân thân đối diện với hắn đã khôi phục nguyên trạng, không nhìn ra có bất kỳ sơ hở gì. Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, nhìn quanh đánh giá rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, cứ luôn cảm thấy sợ hết hồn hết vía là sao.”
Sau khi dạo qua một vòng, Lữ Thiếu Khanh lại nhìn vào quan tài, gầm lên với nó: “Ma quỷ, đừng có làm gì.”
Cuối cùng, không phát hiện vấn đề gì, hắn đành tiếp tục chữa thương.
Nhưng lần này Lữ Thiếu Khanh không dám đắm chìm toàm bộ tâm thần vào nữa. Thời gian tiếp theo rất bình tính, không có sóng gió gì. Chẳng mấy chốc đã qua hai năm.
Lữ Thiếu Khanh mở mắt, kiểm tra thân thể của mình một chút, tươi tỉnh cười cười. “Tính ra còn mất ít thời gian hơn dự định, không tệ.”
Sau đó, hán trầm ngâm nhìn khắp bốn phía, lấy ra viên ngọc bội sau cùng, tiếp tục tìm hiểu.
Trên đó chính là Lục Tiên Kiếm quyết mà tiểu đệ ma quỷ đưa cho hắn.
“Đến lúc thử Mổ Heo kiếm quyết rồi, chiêu thứ ba, không biết có dùng được không.”
Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian còn lại tiếp tục tu luyện, thoáng cái đã mười năm trôi qua, hắn dừng tu luyện rời khỏi nơi này.
Lữ Thiếu Khanh đi ra ngoài, ngấng đầu nhìn lên trên. Một mảnh đen kịt, không biết là có trời không nữa.
Lữ Thiếu Khanh lầm bẩm: “Mặc kệ, bắt đầu đi.”
Khí tức đang áp chế trong người chớp mắt đã chạm đến điểm sôi, lập tức sùng sục trào ra.
Dường như trời đất cũng cảm ứng được.
Gió lớn thổi vù vù, sấm sét giật trên đầu, xé rách bóng tối, kiếp vân bắt đầu hội tụ. Áp lực nặng nề bắt đầu tràn ngập.
Gia Cát Huân vừa được giải trừ cấm chế liền lập tức bắt đầu chữa thương.
Nơi này không có linh khí, chỉ có thể dùng linh thạch và đan dược để hấp thụ linh lực.
Vừa nuốt đan dược vừa cầm linh thạch hấp thụ linh lực, tiêu hao cực lớn.
Gia Cát Huân vừa chữa thương vừa âm thầm hung hăng hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh.
Nếu không vì Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nào có phải đến nơi này chịu tội chứ? “Hỗn đản ghê tởm, ngươi đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không ta nhất định sẽ phải giết ngươi.”
Gia Cát Huân đang thở phì phì chữa thương, đột nhiên xung quanh gió nổi lên, sau đó thì không gian nặng trĩu áp lực. Gia Cát Huân cảm giác như trời đã sập, khiến cho nội tâm nàng ta hoảng sợ vô cùng. “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Gia Cát Huân ngẩng đầu lên, phía xa kiếp vân hội tụ, tia chớp như ngân xà nhì nhằng trườn khắp bóng đêm.
“Độ... độ kiếp?”
Gia Cát Huân trợn mắt há mồm: “Hắn không muốn sống nữa à?”
Cái tên hỗn đản nhà ngươi gấp cái gì?
Vết thương đã lành chưa? Lúc này độ kiếp, là đơn thuần nghĩ quấn sao?
Ngươi muốn chết không sao, ta võ tay hoan nghênh, nhưng ngươi không thể bỏ lại ta chứ.
Gia Cát Huân hơi nóng ruột, thậm chí còn muốn chửi âm lên.
Ở nơi này nàng ta không cách nào trở về được.
Có lẽ chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới có biện pháp.
Ít nhất, là có biện pháp hơn nàng ta. Lữ Thiếu Khanh bị thương, khẳng định không có cách nào vượt qua được thiên kiếp.
Đến khi ấy nàng ta sẽ phải làm sao?
Sẽ lang thang ở cái nơi hư không này như cô hồn dã quỷ sao?
Tên hỗn đản không đáng tin cậy!
Gia Cát Huân lập tức xông lại gần hơn, nhìn Lữ Thiếu Khanh cách đó xa xa.
Nhưng vừa nhìn nàng ta đã ngây ngẩn cả người.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh viên mãn, nặng nà, hữu lực, cảm giác ổn trọng như núi cao.
Nhìn thế nào cũng không thấy giống dáng vẻ của người đang bị thương.
Điều này khiến cho Gia Cát Huân cực kỳ khó hiểu.
Lữ Thiếu Khanh một thân một mình cứng rắn chống lại những sức mạnh hôn lloajn cuồng bạo kia, thực sự bị thương rồi.
Thương thế không nhẹ hơn nàng ta bao nhiêu đầu. Mới vừa rồi còn như muốn chết đi ấy, sao bây giờ đã lại sinh long hoạt hổ không xây xát gì rồi?
Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là giả vờ thôi sao?
Nếu thế, thì thật là đáng sợ. Trong lòng Gia Cát Huân phát lạnh.
Rất có thể là giả vờ.
Gia hoả này, ta có thể đánh chết hắn sao?
Trong lòng Gia Cát Huân bông sinh ra vài phần phiền muộn.
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt của Gia Cát Huân tâm chí kiên định đã trở nên sắc bén, một lần nữa tràn đầy tự tin. “Hừ, dù ngươi có thế thì sao? Sớm muộn gì cũng có ngày ta có thể đánh bại ngươi.”
Hợp Thể kỳ thì làm sao?
Ta cũng là thiên tài, ta không thua ngươi.
Âm ầm!
Từ trong kiếp vân trên trời vọng ra tiếng sấm ầm ầm định tai nhức óc, mây đen kéo tới, tràn ngập khí tức hủy diệt.
Cảm nhận được thiên uy kinh khủng, Gia Cát Huân biến sắc. “Đây chính là thiên kiếp của Hợp Thể kỳ sao?”
Thiên uy kinh khủng khiến cho Gia Cát Huân phải rụt rè. Nàng ta tin chắc, nếu bây giờ mình đi lên, không cần đến kiếp lôi, chỉ là áp bách của thiên uy thôi cũng đủ để cho mình không thể chịu nổi rồi. Gia Cát Huân vẫn tràn ngập kính sợ kiếp vân trân trời, thiên uy không lường được đầu. Sau đó, nàng ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng hô hào với thiên kiếp: “Đại ca, nhẹ thôi nhé, ta sợ đau!”
Gia Cát Huân: ...
Gia Cát Huân xạm mặt lại, nhất thời không biết dùng từ gì để miêu tả tâm tình của mình.
Ngươi tưởng ngươi đang chơi trò chơi à?
Lại nói, thiên kiếp sẽ nể mặt ngươi sao?
Nhân loại ngu xuẩn!
Kiếp vân trên trời lăn lộn, chuyển động, tia chớp quanh quấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận