Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1995

Chương 1995Chương 1995
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Doanh Kỳ không nhịn được mà nói: “Thì ra đã biết trước Lữ công tử sẽ ra tay, cho nên mới dám đột phá mà không sợ gì.”
Liễu Xích và Hung Trừ không phản bác.
Đôi sư huynh đệ này phối hợp rất ăn ý, vượt xa sức tưởng tượng của thú thường. Tất cả các thú đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, Kế Ngôn yên tâm đột phá, càng khó lường hơn là Lữ Thiếu Khanh dường như đã biết từ trước mà xuất hiện từ lúc nào. “Không hổ là sư huynh đệ, cực kỳ ăn ý.”
“Sư huynh đệ như thế, quan hệ tình cảm cực sâu, nếu không...”
Sắc mặt Toàn Phụng Nhật cực kỳ khó coi, cảm giác bị vả mặt rất khó chịu.
Bị Lữ Thiếu Khanh vả mặt lại càng khó chịu hơn.
Đáng chết. Tên phế vật Mặc Họa này có thể ra sức thêm một chút được không?
Trong bụng Toàn Phụng Nhật âm thầm hung hăng chửi rủa Mặc Họa. Phế như thế mà không ngại đi làm nhân vật phản diện à? Nhưng mài
Toàn Phụng Nhật vẫn cắn răng nói: “Hừ, chỉ chiếm được chút lợi ích vì đánh lén thôi, dù sao Mặc Họa cũng là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng chín, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.”
Mặc Họa, tên phế vật này, phải cố lên chứ.
Nhưng giọng nói của Mặc Họa vang lên lại tràn đầy hoảng sợ: “Ngươi... ngươi...” Mặc Họa bị dọa hết hồn, chỉ trong một hai hơi thở ngắn ngủi, hắn ta đã cảm thấy màn sương mù màu đen đã biến mất gần hất.
Mà còn là biến mất hoàn toàn, càng quá đáng hơn cả Kế Ngôn.
Kế Ngôn chém một kiếm xuống, màn sương mù màu đen chỉ tiêu tan trong một phạm vi nhất định.
Như một hồ nước mất mất mấy thùng thôi.
Lữ Thiếu Khanh thì khác, một kiếm này chém xuống, hồ nước gần như đã bốc hơi sạch sẽ.
Mặc dù là thông qua ăn mòn hắn ta nắm Mặc Họa trong tay, cố gắng hết sức để giống với Mặc Họa.
Nhưng dù sao bản chất cũng khác nhau.
Không có màn sương màu đen, sức mạnh bên trong Mặc Họa thiếu đi một nửa.
Dù là Lữ Thiếu Khanh hay Kế Ngôn cũng đầu tạo thành uy hiếp cực lớn cho hắn ta.
Nhìn một đám Yêu thú Luyện Hư kỳ phía xa.
Bọn họ lạnh lùng nhìn nơi này, dù là mấy Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc cũng mang theo ánh mắt lạnh lẽo.
Mặc Họa biết có còn ở đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mau chóng để bản thể thoát khốn mới là chính sự.
Cho nên, Mặc Họa hét lớn một tiếng, hai cánh đập mạnh cuốn lên một cơn bão táp, một khắc sau, hắn ta đã biến mất trong cơn bão, rồi trốn đi thật xa.
“Móa, quạ đen, đừng chạy!” “Ngươi để ta chặt cái mỏ ngươi lại rồi hãng chạy cũng được.”
Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng đuổi theo.
Một màn này khiến cho tất cả mọi thú đầu choáng váng. Toàn Phụng Nhật cảm giác mặt mình nóng rát, như vừa bị người ta vả cho một cái. Hắn ta không nhịn được mà nói: “Mặc Họa, phế vật!”
Thú của Mặc Nha tộc cũng ném sang hắn ta ánh mắt giết người.
Dù thế nào đi nữa Mặc Họa cũng xuất thân tử Mặc Nha tộc, dù có phạm phải sai lầm nhưng cũng là tộc trưởng Mặc Nha tộc.
Không địch lại phải chạy trốn đã mất mặt, hiện giờ còn bị tấu thú tộc mắng là phế vật. “Bò sát kia, ngươi nói cái gì?” “Lão cầu, ngươi lại chửi lần nữa xem?”
“Súc sinh lông lá, mắng ngươi thì sao?“ Toàn Phụng Nhật không sợ tí nào, trừng mắt lại, chỉ vào hai Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc, mắng: “Mặc Họa là phế vật, thì làm sao?” “Ta thấy Mặc Nha tộc các ngươi rụng hết lông sắp chết rôi” Mặc Nha tộc có tám vị Luyện Hư kỳ, hiện tại chỉ có ba vi ở đầy.
Khuyển tộc thì khác, ngoại trừ Toàn Diệu Toàn Dập đã vẫn lạc và tộc thú được phái đi ngăn cản chiến tranh ra thì bên cạnh Toàn Phụng Nhật vẫn còn có ba thú.
Bốn đấu ba, thú của Mặc Nha tộc lập tức suy sụp.
Bọn họ chỉ có thể đi tìm Doanh Kỳ: “Doanh tộc trưởng, chẳng lẽ cứ để thú của tẩu thú tộc cưỡi lên đầu chúng ta như thế sao?” Lời này được những thú khác ủng hộ.
Số lượng phi cầm tộc đang ở thế yếu, cao thủ ở đây không sánh bằng tẩu thú tộc.
Một câu súc sinh lông lá vừa rồi của Toàn Phụng Nhật khiến cho các thú khác đầu bất mãn.
Mâu thuẫn giữa tẩu thú tộc và phi cầm tộc nào có dễ bị tiêu trừ như thế.
Nhưng vào lúc này, thần là tộc trưởng, họ phải áp chế các thú bên dưới, không để cho bọn họ xảy ra xung đột. “tàm sao bây giờ?” Doanh Kỳ nhìn sang Liêu Xích và Hung Trừ.
Liễu Xích khẽ lắc đầu: “Chờ tiểu tử kia trở lại rồi hãng nói.”
Toàn Phụng Nhật không vui: “Chờ hắn? Hắn tính là thứ gì?” Hung Trừ lạnh lùng nhìn Toàn Phụng Nhật hỏi: “Khuyển tộc các ngươi có ý gì?”
“Hắn là người mà tiền bối tín nhiệm, các ngươi có ý kiến là muốn đối địch lại cả Yêu tộc sao?”
Hung Trừ đột nhiên cảm thấy đề nghị của Lữ Thiếu Khanh rất hay, phải chơi chết đám tộc chó này.
Hồ Xá yêu kiều cười nói: “Đúng vậy đó, dù sao thì tộc trưởng của các ngươi làm chuyện xấu, các ngươi phải chuộc tội cho đàng hoàng mới được.”
Nguyên Bá cười lạnh nói: “Mấy năm nay không phải Khuyển tộc không biết tâm tư của Toàn Diệu chứ?”
“Kẻ phản bội Yêu tộc, chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.” Vương Mâu cũng lạnh giọng uy hiếp.
Một cái mũ chụp xuống, Toàn Phụng Nhật bỗng cảm thấy áp lực.
Đồng thời trong lòng còn vô cùng nóng nảy.
Khi Toàn Diệu còn đó, Khuyển tộc bọn họ phong quang vô hạn.
Bây giờ Toàn Diệu chết rồi, bọn họ không khác gì đứa trẻ mồ côi, ai cũng có thể nhào lên cắn mấy cái.
Nhưng hiện tại hắn ta cũng không dám nói thêm gì nữa, khiến cho các thú nổi giận, Khuyển tộc sẽ thật sự bị đánh thành tộc chó chết.
Hắn ta khó chịu đặt để lại câu nói tiếp theo: “Hừ, hy vọng hắn ta có hteer an toàn trở về.”
Hắn ta vừa nói xong, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh đã hùng hùng hổ hổ vang lên: “Chó nhát gan, ngươi nói cái gì?”
“Ngươi đang nguyần rủa ta?” “Tới, tới, đánh với ta một trận, ta đã ngứa mắt với con chó nhát gan nhà ngươi từ lâu rồi.”
Toàn Phụng Nhật giật nảy mình, nhìn lại thì thấy Lữ Thiếu Khanh đang đứng ngay sau lưng. “Ngươi...”
“Ngươi cái gì mà ngươi, chó nhát gan, đến đây.” Lữ Thiếu Khanh căm tức nhìn Toàn Phụng Nhật: “Đừng để cho ta xem thường ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận