Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 293 - Gọi người tới cứu ngươi đi



Chương 293: Gọi người tới cứu ngươi điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y im lặng. Tuyên Vân Tâm cũng im lặng.Tâm trạng của hai người lúc này tương tự nhau.Họ bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm chấn động đến không biết nói gì.Tuyên Vân Tâm bực bội vô cùng, cho nên ngươi nói ta đáng một trăm vạn viên linh thạch, cũng là đang làm nhục ta?Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý, khinh bỉ Tuyên Vân Tâm: "Cho nên, giác ngộ của người ưu tú và người không ưu tú rất khác nhau."Tiêu Y nhìn Lữ Thiếu Khanh dương dương tự đắc, không nhịn được nhắc nhở một câu: "Nhị sư huynh, môn phái chúng ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy đâu."Một ngàn vạn linh thạch, mặc dù là đại môn phái cũng không có nhiều tồn trữ như vậy.Cho dù Song Nguyệt Cốc nằm trên linh mạch cũng không có nhiều linh thạch như vậy.Linh thạch thôi, đủ dùng là được rồi.Có tích trữ nhiều cũng vô dụng.Tích trữ nó cũng không biết tự sinh thêm.Linh thạch chủ yếu là dùng để tu luyện, dùng để mua trao đổi vật tư tu luyện.Nụ cười của Lữ Thiếu Khanh biến mất, cũng đúng, môn phái nghèo quá.Không có nhiều linh thạch như vậy.Lữ Thiếu Khanh lườm sư muội thích chọc mình cụt hứng một cái, hung dữ: "Muội thì biết cái gì? Ta chỉ ví dụ thôi, đồ thất học như muội thì biết gì?""Ta chỉ muốn nói cho nữ nhân này biết, rốt cục ta đáng giá tới cỡ nào."Tiêu Y hiểu ra, hưng phấn kêu: "Đại sư huynh, ta thì sao?""Nếu như ta bị bắt cóc, bọn cướp đòi một trăm vạn linh thạch, huynh có đưa không?"Tiêu Y rất muốn biết giá trị của mình.Lữ Thiếu Khanh mắng: "Cho cái gì mà cho, muội mà đáng một trăm vạn linh thạch à?""Đưa một viên thôi ta cũng thấy nhiều."Tiêu Y méo miệng, Nhị sư huynh đáng ghét.Mà cũng đúng, Nhị sư huynh keo kiệt lắm, sao chịu đưa linh thạch chứ."Có điều…" Lữ Thiếu Khanh đổi giọng: "Ta cũng sẽ đưa cho linh thạch một ít bọn cướp."Tiêu Y cảm động: "Nhị sư huynh, huynh vẫn rất thương ta đúng không."Có thể làm Nhị sư huynh keo kiệt chịu moi một ít linh thạch ra, cũng coi như không tệ rồi.Có tâm với ta rồi.Lữ Thiếu Khanh rất chân thành: "Ta cho bọn họ một chút vất vả phí, bảo bọn họ giết con tin, giết chết đứa phản đồ chỉ biết bênh vực người ngoài như muội.""Để tránh muội tới phiền ta suốt ngày."Cảm động trong lòng Tiêu Y tức khắc biến thành tức giận.Nàng thở phì phò quơ quả đấm lên với Lữ Thiếu Khanh, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc: " Nhị sư huynh đáng ghét, chờ, sớm muộn gì cũng có ngày ta có thể dạy cho huynh một bài học, ta nhất định phải hung hăng đánh huynh một trận."Ta nhất định phải cố gắng tu luyện, đến lúc đó đánh huynh bầm mắt.Tuyên Vân Tâm nghe xong cũng không nhịn được khinh bỉ: "Vô sỉ."Thế mà lại bắt nạt sư muội, ngươi không biết ngại hay sao?"Nàng thích bị ta khi dễ, thế nào?" Câu nói vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm Tuyên Vân Tâm không khỏi trợn trắng mắt.Nàng ta xoay người muốn đi.Lữ Thiếu Khanh gọi nàng ta lại: "Làm gì vậy?""Ngươi tính đi về? Chẳng lẽ ngươi thích ta rồi, muốn mặt dày mày dạn ở lại đây luôn?""Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng."Trong lòng Tuyên Vân Tâm giận không chịu được, ai mà thích ngươi, ngươi đi soi gương mà xem cái dáng điệu vô lại của mình đi.Ai mà thèm thích ngươi?Chỉ có người mù mới thích ngươi thôi.Nàng ta quay đầu lại, mặt như phủ băng, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn lợi dụng ta để bắt chẹt môn phái của ta à, ngươi nằm mơ đi."Môn phái không thể nào chi trả trăm vạn linh thạch hạ phẩm vì nàng ta.Điểm Tinh Phái có rất nhiều đệ tử, tiêu dùng cực nhiều.Không thể nào lấy một trăm vạn linh thạch hạ phẩm ra cho riêng nàng ta.Cho dù muốn cứu nàng ta trở về, cũng chỉ sẽ dùng những con đường khác.Linh thạch gì đó, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc.Nếu Điểm Tinh Phái chịu lấy một trăm vạn linh thạch ra, hắn không nói hai lời lập tức thả Tuyên Vân Tâm.Trước mặt linh thạch lấp lánh, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy bất cứ thù hận nào cũng có thể xếp sang một bên.Trời đất bao la, linh thạch lớn nhất."Không được à?" Lữ Thiếu Khanh tiếc nuối, sau đó nghĩ cách thứ hai: "Vậy đi, ngươi viết thư về, nói cho đồng môn của ngươi, bảo bọn họ tới nơi này cứu ngươi về."Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn một kẻ ngốc, nhân cơ hội đánh trả: "Ngươi còn có mặt mũi nói ta không có đầu óc?""Ta thấy ngươi là kẻ ngốc không có đầu óc thì có."Đệ tử Điểm Tinh Phái tới nơi này có ích gì?Cứu như thế nào?Diệt Lăng Tiêu phái à?Lăng Tiêu phái có Nguyên Anh tọa trấn, ai dám mạnh bạo xông vào cứu người?Lữ Thiếu Khanh biết Tuyên Vân Tâm hiểu lầm ý của hắn.Hắn nói: "Ngươi nói cho đồng môn của ngươi thế này, người dưới Kết Đan kỳ tới nơi này, đánh với chúng ta.""Dưới Trúc Cơ tầng ba đánh với sư muội, trên Trúc Cơ tầng ba đánh với ta, chỉ cần bất cứ ai trong số họ thắng chúng ta, ta sẽ tha cho ngươi."Tiêu Y chớp mắt mấy cái, chuyện này, sao lại dính tới mình rồi?Ta chỉ đứng bên cạnh xem trò vui không được sao?Tiêu Y níu lấy y phục của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta, ta sợ đánh không lại."Lữ Thiếu Khanh tức mình.Trước cho muội đánh với Trương Chính, đánh với Phương Tín, uổng phí hết rồi hả?Sự tự tin của muội đâu?"Không có thương lượng gì hết." Lữ Thiếu Khanh mắng: "Trừ phi muội chịu chờ tới nửa năm bị Đại sư huynh đánh.""Nếu không, muội cứ ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn sàng."Lần này Tiêu Y hiểu rồi.Đây là cách Nhị sư huynh giúp ta sao?"Nhị sư huynh, huynh muốn dùng cách này giúp ta đột phá thăng cấp à?"Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Bằng không thì sao? Muội nghĩ là ta ăn no rửng mỡ hay sao mà làm mấy chuyện này?""Đến lúc đó, cứ sau mỗi trận chiến đều phải viết một bài tâm đắc."Tiêu Y tự bế.Sau khi Tuyên Vân Tâm nghe xong, nghe qua hình như là muốn tốt cho Tiêu Y.Nàng ta nhìn Tiêu Y một cái, lạnh nhạt hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đơn giản như vậy?"Đánh bại Lữ Thiếu Khanh thì không hiện thực cho lắm.Tên khốn này quá mạnh.Ngay cả Nguyên Anh cũng chịu thiệt trong tay hắn.Trừ phi là Đại sư huynh Cận Hầu của nàng ta tới, nếu không Nguyên Anh không ra tay, ai tới cũng không được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận