Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1758

Chương 1758
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Nhưng Lữ Thiếu Khanh có gào đến khô hết nước bọt, quan tài trước mắt cũng không có động tĩnh gì.
Tiểu đệ ma quỷ này mềm không được cứng không xong.
“Quá phận rồi.”
Thấy không có hiệu quả, Lữ Thiếu Khanh vỗ bàn thật mạnh, gào lên: “Không hạ giá, đền co ta, nếu không trái tim ta không thể khỏe được.”
Quá thương tâm. Rõ ràng hợp tác lâu như vậy rồi mà, thái độ này đã tổn thương trái tim ngây thơ của hắn.
“Thích thì dùng, không cần thì cút!”
Thần niệm lại xuất hiện, không hề khách khí.
Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn đập đầu mình cho vỡ quan tài.
Lữ Thiếu Khanh đau đầu. Hiện giờ hắn là chuột cắn rùa đen, không cách nào ăn được.
Hắn đã không có cách nào uy hiếp được tiểu đệ ma quỷ đã khôi phục thực lực.
Nhìn phân thân đứng không nhúc nhích sau lưng, Lữ Thiếu Khanh càng thêm phiền muộn, cắn răng nói: “Ta để cho phân thân ra ngoài.”
Thần niệm lại truyền tới, Lữ Thiếu Khanh nghe xong toàn thân cứng ngắc.
Cuối cùng, hắn gầm lên: “Ngươi quá đáng lắm. Dựa vào cái gì mà thu hai phần tiền?”
“Ta để phân thân bên ngoài không được à? Ra ngoài cũng mất tiền à?”
“Cuối cùng ta đã biết ngươi chết thế nào. Cướp bóc, ngoạc mồm ra ăn cướp rồi bị người ta đánh chết!”
“Hỗn đản!”
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc cho tiểu đệ ma quỷ xem, để cho nó nhìn thấy cái gì gọi là mãnh nam rơi lệ.
Quá bắt nạt người khác!
Hắn đã là Luyện Hư kỳ, tiểu đệ ma quỷ cũng mạnh lên theo, càng khó làm việc.
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cực kỳ nhớ lại quá khứ, khi ấy hắn còn có thể túm được gáy tiểu đệ ma quỷ, hiện giờ đến lượt hắn bị túm gáy.
“Đền cho ta. Nhất định phải đền cho ta!”
Nhưng câu trả lời của tiểu đệ ma quỷ còn tuyệt tình hơn: “Một khắc đồng hồ sau, số linh thạch vừa rồi hết hiệu lực!”
Lữ Thiếu Khanh chấn kinh, hành vi vô sỉ như vậy thực sự khiến hắn phải chấn động: “Ngươi… ngươi chờ đó cho ta!”
Nếu không phải không mở được quan tài ra, chắc chắn hắn sẽ phá hủy quan tài, lôi xương cốt tiểu đệ ma quỷ ra nghiền thành tro.
Tức giận sắp nổ tung rồi, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã không còn cách nào để nắm thóp được tiểu đê ma quỷ nữa.
Vì không muốn lãng phí số linh thạch lúc trước, Lữ Thiếu Khanh đành cúi đầu ngoan ngoãn giao thêm một phần linh thạch, nhìn linh thạch bị lư hương nuốt chửng chỉ còn lại một chút cặn bã Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà ngửa mặt lên trời thở dài: “Làm người không thể quá ma quỷ.”
Linh thạch bị thôn phệ, xung quanh nổi lên mây mù màu trắng, linh khí phun trào, trên đỉnh đầu sao trời lấp lánh.
Nếu Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, hắn sẽ phát hiện ở một nơi thật sâu thật xa, dường như có một vầng trăng sáng ẩn giấu trong đêm.
Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, tức giận bất bình cùng phân thân tu luyện.
Cảnh giới hiện tại của Lữ Thiếu Khanh là Luyện Hư sơ kỳ, cảnh giới tầng một.
Những ngày này không có đánh nhau, cảnh giới không tăng lên chút nào, cho nên hắn định tăng thêm một cảnh giới. Chơi nhiều ngày vậy rồi, cũng nên tu luyện một phen.
“Ôi, người khác đánh nhau, giết người, thôn phên Nguyên Anh gì đó cũng có thể dễ dàng thăng cấp, còn có thể tiết kiệm tiền.”
“Đáng tiếc, ta là người yêu thích hòa bình, không muốn đánh nhau, chỉ có thể tự chịu thiệt, chịu ấm ức đến đây bị tiểu đệ ma quỷ bắt nạt.”
Lữ Thiếu Khanh cũng phân thân ngồi đối diện nhau, cùng tu luyện.
Phân thân của mình, cũng như thân thể của mình.
Xung quanh tràn ngập mây mù, bao phủ cả Lữ Thiếu Khanh và phân thân.
Sương trắng mịt mờ, linh khí phun trào, tựa như tiên cảnh.
Xung quanh có vẻ cực kỳ yên tĩnh, thời gian chầm chậm trôi qua.
Nhưng phân thân ngồi trước mặt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên mở to hai mát, nhìn chằm chằm vào hắn.
Tựa như bên trong phân thân đã hình thành một con người khác.
Hai mắt của hpaan thân đen trắng rõ ràng, tản mát ra ánh mắt lạnh lùng vô tình.
Trước đó, bản thể và phân thân của Lữ Thiếu Khanh là cùng một thể, cho dù là ngồi đối diện nhau, hình tượng cũng cực kỳ dung hợp, không có chút cảm giác không hài hòa nào.
Hiện tại, bản thể và phân thân ngồi đối diện nhau nhưng giữa hai thân thể như bị chém một đao, thành hai hình tượng khác biệt.
Bản thể đang nhắm mắt tu luyện đặt mình vào trong linh khí, hòa vào trong linh khí trắng mờ mịt như sương mù.
Mặc dù phân thân đang ngồi ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cách nhau không đến một sải tay, nhưng lại có cảm giác phiêu miểu hư vô, không tồn tại.
Hình ảnh như vậy tản mát ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Phân thân bình tĩnh nhìn Lữ Thiếu Khanh, như nhìn con sâu cái kiến, không có chút cảm xúc nào.
Nếu người bình thường nhìn thấy con mắt này sẽ bị hù chết.
Đôi mắt cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, không hề chuyển động, không hề chớp mắt, cũng không hề có bất kỳ động tác nào.
Nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy một lúc lâu, dường như Lữ Thiếu Khanh cảm thấy cái gì đó.
Hắn dừng tu luyện, phân thân ngay lập tức nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện, tốc độ rất nhanh.
Lữ Thiếu Khanh mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn một chút, không phát hiện ra sơ hở gì.
Cảm giác bị thăm dò đủ để Lữ Thiếu Khanh trách tội kẻ sau lưng.
Hắn quay đầu trừng mắt liếc quan tài, rống lên: “An phận một chút cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Thời gian hai mươi năm chợt lóe lên.
Bên này Lữ Thiếu Khanh cũng thuận lợi từ cảnh giới tầng một tiến vào tầng hai, tỉnh lại, sau khi kiểm tra thàn quả tu luyện của mình, hắn nhoẻn cười.
Nhưng cười cười một lát, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất.
Hiệu quả tốt không? Đương nhiên, đây là dùng linh thạch đổi lấy đấy.
Trước khi rời đi, hắn làm một hành động với quan tài: “Tiểu đệ con rùa!”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, phân thân vẫn nhắm mắt tu luyện.
Bóng hình xinh đẹp lại lần nữa xuất hiện, yếu ớt nhìn chằm chằm vào phân thân.
“Sao lại cảm thấy không ổn nhỉ?”
Bóng hình xinh đẹp thì thào lẩm bẩm, phân thân của Lữ Thiếu Khanh cũng khiến cho nàng ta cảm thấy bất an.
Nghĩ lại hành vi của Lữ Thiếu Khanh, khuôn mặt tuyệt sắc hiện đầy sương lạnh: “Tiểu tử hỗn đản!”
“Ngươi ghê tởm thì thôi đi, đến cả phân thân của ngươi cũng xấu chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận