Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1667

Chương 1667Chương 1667
Nếu có thể, đương nhiên Ngu Sưởng cũng muốn thăng cấp đại trận cho môn phái.
Đại trận cấp sáu làm gì cũng trâu bò hơn đại trận cấp bốn.
Nhưng mài!
Ngu Sưởng hỏi: "Đại trận cấp sáu này của ngươi từ đâu tới? So với đại trận cấp sáu kia của tổ sư thì sao?"
Đại trận cấu sáu Tiệt Không Hỗn Thiên trận trong động thiên hung địa là do tổ tiên phái Lăng Tiêu để lại, ngàn năm qua vẫn chặn vô số quái vật không ngừng tấn công, đã được thực chiến kiểm nghiệm.
So với đại trận cấp sáu mà Lữ Thiếu Khanh lấy ra, Ngu Sưởng càng muốn tin tưởng đại trận mà các tổ tiên để lại hơn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại khẳng định với Ngu Sưởng: "Trận pháp này mạnh hơn trận pháp mà tổ sư để lại."
Mặc dù tiểu đệ ma quỷ rất gian thương, nhưng thứ nó đưa ra cũng không tệ lắm.
Lữ Thiếu Khanh từng so sánh Thập Phương Thiên Võ trận và Tiệt Không Hỗn Thiên trận, mới phát hiện ra Thập Phương Thiên Võ trận mạnh hơn Tiệt Không Hỗn Thiên trận nhiều.
Ít nhất lực phòng ngự phải cao hơn ba tầng.
Đương nhiên, vật liệu cần thiết cũng càng nhiều hơn, Lữ Thiếu Khanh nói để cho phái Lăng Tiêu lại trở lại làm quỷ nghèo không phải nói đùa.
Uy lực cường đại của trận pháp cần có vật liệu chèo chống. Lữ Thiếu Khanh khẳng định như vậy khiến cho Ngu Sưởng lại bắt đầu trầm mặc.
Sau mấy hơi thở, hắn lại hỏi: "Ngươi xác định chưa?”
Lữ Thiếu Khanh có thể lý giải được suy nghĩ này của Ngu Sưởng, đồ mà tổ sư mình để lại mà không phải đồ tốt sao?
Lữ Thiếu Khanh không có cách nào nói ra lai lịch của Thập Phương Thiên Võ trận, hắn chỉ có thể nói rằng: "Trận pháp này được phát hiện trong mộ của một đấng vô thượng."
Hắn vừa dứt lời, Ngu Sưởng lại lần nữa trầm mặc. Dù sao thì vị mà Lữ Thiếu Khanh nói đến kia thật là đáng sợ.
Cuối cùng, Ngu Sưởng lại hỏi: "Nhất định phải là trận pháp cấp sáu sao?"
Theo như lời Lữ Thiếu Khanh nói, trận pháp cấp sáu này sẽ giúp phái Lăng Tiêu lại lần nữa vượt qua thời gian khổ cực.
Đối với vấn đề này, Lữ Thiếu Khanh chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Khi con truy sát Hề Ung đã gặp những quái vật màu đen kia."
"Cái gì?" Ngu Sưởng trực tiếp nhảy dựng lên, vô cùng hoảng sợ: "Tiểu tử, ngươi nói thật đi, loại chuyện này không thể đùa được đâu."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Ngu Sưởng, không nói nên lời.
Thấy thái độ nghiêm túc của Lữ Thiếu Khanh, Ngu Sưởng không thể tin được.
Mặc dù bình thường Lữ Thiếu Khanh vẫn có vẻ thiếu đứng đắn, nhưng trên thực tế tiểu tử này đáng tin hơn bất kỳ ai khác. Ngu Sưởng cũng tin tưởng Lữ Thiếu Khanh sẽ không đem chuyện này ra mà nói đùa.
Nghĩ lại quái vật đáng sợ kia, Ngu Sưởng lập tức tê cả da đầu, thế giới này xuất hiện những quái vật kia, đừng nói là Tê Châu, toàn bộ Thập Tam Châu sẽ trở thành vườn hoa của quái vật.
"Thế... quái vật ở đâu?"
"Con nhốt trong khe hở rồi."
Lữ Thiếu Khanh nói xong thì nghe được âm thanh hít hơi thật dài của Ngu Sưởng.
Sau đó, Ngu Sưởng không chần chừ gì nữa mà lập tức ném ngọc giản cho Lữ Thiếu Khanh: "Tự làm theo ý ngươi đi."
Tình huống hiện tại không phải lúc tiết kiệm tiền.
Ngu Sưởng quả quyết như vậy lại khiến cho Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà lo lắng hỏi: 'Chưởng môn, ngài không thương lượng với các sư bá sao?"
"Như thế là chuyên quyền độc đoán, là chủ nghĩa độc tài, là độc dược của môn phái."
Ngu Sưởng giận dữ nói: "Bớt ở đây nói hươu nói vượn đi."
Sau đó, ông ấy lại ném cho hắn một cái lệnh bài - đây là lệnh bài của Chưởng môn, dặn dò: "Ngươi cứ tùy tiện dùng đồ trong nhà kho của môn phái, nhưng phải tiết kiệm một chút, phải nhớ bên dưới còn có đến mấy ngàn miệng ăn đang chờ."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lại lần nữa đề nghị: "Chưởng môn, tính toán một chút đi, ngâm luôn Chưởng môn Song Nguyệt Cốc đi, làm được rồi còn sợ sẽ đói bụng sao?" Đưa cho một đám phú bà Song Nguyệt Cốc mà không ngâm, thiên lôi cũng phải giáng sấm sét xuống.
"Xéo đi!"
Ngu Sưởng vội vội vàng vàng rời đi, biết quái vật màu đen xuất hiện, cảm giác nguy cơ lập tức sôi lên sùng sục trong lòng ông ấy.
Sau này ông ấy sẽ càng thêm bận bịu.
Lữ Thiếu Khanh cầm lệnh bài Chưởng môn giơ lên trước mắt quan sát, dưới ánh mặt trời, lệnh bài tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt.
"Cầm lệnh bài đi tới nhà kho môn phái càn quét không sót lại thứ gì, không biết Chưởng môn có nôn ra máu không nhỉ?"
Phía tây bắc Tê Châu, hướng tây nam Yến Châu, hướng đông bắc Đông Châu, giao giới giữa ba châu có một tòa thành trì.
Đào thành!
Đào thành nằm vào giao giới giữa ba Châu, là một địa phương không ai quản lý.
Đào thành ngư long hỗn tạp, rất nhiều tu sĩ cùng đường mạt lộ sẽ tới đây dừng chân.
Bất kỳ người nào ở đây cũng có thể là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của một Châu nào đó.
Tê Châu, Yến Châu, Đông Châu, thế lực ba Châu đều không muốn dính vào Đào thành.
Nơi này ngư long hỗn tạp, quá mức hỗn tạp, sơ ý một chút thôi sẽ chết chìm trong đó.
Ở Đào thành này, thực lực là hết thảy, nắm tay ai lớn là có thể lớn tiếng nói chuyện.
Mỗi ngày đều có người từ bên ngoài đi vào, tin tức trong Đào thành cũng không lạc hậu, ngược lại còn cực kỳ nhanh nhạy.
Mà tửu lâu quán trà là những nơi tốt nhất để truyền tin tức.
Trong một tửu lâu nào đó của Đào thành, một số tu sĩ rảnh rỗi nghỉ ngơi thả lỏng bèn đến đây nói ra một vài chuyện mình đã nghe được.
"Có nghe nói về Kế Ngôn chưa?"
"Ai mà không nghe nói chứ? Đây chính là người trẻ tuổi có thiên phú lớn nhất trong mười năm qua."
"Đúng vậy, từ khi xuất hiện ở Trung Châu, không nghỉ ngờ gì hẳn ta đã trở thành người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu." "Trước kia đã là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Tê Châu, nhưng đến Trung Châu rồi không ngờ cũng trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Trung Châu, người của năm nhà ba phái không cách nào so sánh được với hắn ta."
"Nghe nói đã tới Hóa Thần hậu kỳ?"
"Mấy năm trước đã đạt rồi, bây giờ nói không chừng còn là Luyện Hư kỳ đấy."
"Nói đùa, Luyện Hư kỳ đột phá thế à”
"Nhắc đến Kế Ngôn, sư muội của hắn ta cũng rất mạnh. Đúng rồi, nghe nói hắn ta còn có một sư đệ nữa, tên... tên gì nhỉ?"
"Lữ Thiếu Khanh à?"
"Đúng rồi, không sai, chính là hắn. Nghe nói tâm mười năm trước hẳn đã đạt cảnh giới Hóa Thần, còn diệt cả Quy Nguyên Các?"
"Nói đúng ra là đã qua hai mươi năm rồi, Quy Nguyên Các đã bị diệt hai mươi năm, cũng coi như nó xui xẻo."
"Đây không phải là không may, mà là đáng đời bọn họ. Quy Nguyên Các làm việc bá đạo, thiên đạo cũng không vừa mắt." Chương 1668
Oành!
Lúc này có người phẫn nộ đập một chưởng nát cái bàn.
Tiểu nhị trong điếm lập tức nhảy ra, hung thần ác sát gào thét: "Đưa tiền đây, bằng không sẽ chết!"
Trong Đào thành này, có thể mở tửu lâu đương nhiên là người có nắm đấm lớn.
"Ngươi!"
Người vừa đánh nát cái bàn phân nộ nhìn chằm chằm tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức cười lạnh, lộ ra nụ cười sâm nhiên: 'Làm sao? Muốn làm nháo à?"
"Trương sư huynh!" Một người khác bên cạnh vội vàng lôi kéo người mới đánh nát cái bàn kia, rồi vội vàng xin lỗi tiểu nhị, tiếp theo vội vàng móc linh thạch ra bồi thường.
Sau đó hai người vội vàng rời đi.
"Ha ha, người của Quy Nguyên Các!"
Người ở đây có lão đại nào không phải lão yêu tỉnh?
Nhìn vào phản ứng vừa rồi của hai người, mọi người lập tức đoán ra được thân phận của bọn họ.
Lúc này có mấy người cũng lặng yên rời đi theo, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Hai người trong tửu lâu đi được một đoạn, người đánh nát cái bàn kia phân nộ thấp giọng gào thét: "Đáng chết. Đáng chết!"
"Đó chính là số linh thạch cuối cùng của chúng ta." Người bạn đi cùng cười khổ nói: "Trương Chính, Trương sư huynh, không bồi thường cảm huynh nghĩ hai chúng ta có thể an toàn đi ra ngoài không?”
"Nhưng... nhưng mà..."
Người được gọi là Trương Chính há hốc mồm, cuối cùng vẫn uể oái cúi đầu xuống.
Trương Chính, đệ đệ ruột của Trương Tòng Long, đệ tử hạch tâm của Quy Nguyên Các.
Bây giờ hắn ta không khác gì một con chó nhà có tang trốn đông trốn tây, đi theo hắn ta là sư đệ đồng môn, Ngô Thiên Tung.
Trong ngày phái Lăng Tiêu giết đến tận cửa, Nghiêm Thuấn ngay lập tức giải tán các đệ tử trẻ tuổi trong môn phái, để cho bọn họ nhanh chóng rời khỏi Quy Nguyên Các, thoát khỏi Tê Châu, ý đồ muốn giữ lại mầm mống cho Quy Nguyên Các.
Sau khi Quy Nguyên Các bị hủy diệt, các đệ tử trẻ tuổi như Trương Chính và Ngô Thiên tung trốn khắp nơi.
Tình cảnh của bọn họ vô cùng nguy hiểm, không chỉ có phải Lăng Tiêu truy sát mà còn có cả các cừu gia xưa của Quy Nguyên Các truy sát.
Bọn họ không ngừng chạy trốn vòng quanh, đồng môn tổn thất nặng nề, nhân số không ngừng giảm bớt, phân tán, mất tích.
Cuối cùng, hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung chạy trốn đền Đào thành này, mai danh ẩn tích, lặng lẽ tu luyện, hy vọng một ngày có thể khôi phục lại Quy Nguyên Các, diệt phái Lăng Tiêu.
Hôm nay hai người ra ngoài giải sâu một chút, lại nghe nói có người nhắc đến kẻ thù, Trương Chính không nhịn được nên mới vỗ một chưởng đập nát cái bàn.
"Đi thôi, đi nhanh lên!"
Ngô Thiên Tung thấy có người sau lưng nhìn chằm chằm mình một cách thiếu thiện chí, trong lòng kinh hãi, vội vàng kéo Trương Chính rời đi.
Hai người nhanh chóng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta cản lại tại một nơi vắng vẻ.
"Ha ha, dư nghiệt của Quy Nguyên Các!"
"Da mịn thịt mềm. Thú vị, thú vị!"
"Hừ, người của Quy Nguyên Các, chết cũng chưa hết tội!"
"Ngươi và Quy Nguyên Các có thù, nhưng ngươi không thể giết bọn họ, ta còn phải đem tới phái Lăng Tiêu đổi lấy linh thạch đó." "Hà hà, đệ tử của Quy Nguyên Các, nhất định sẽ có không ít đồ tốt nhỉ?"
"Khặc khặc, đứa trẻ Quy Nguyên Các này, các ngươi cam chịu số phận đi."
Mấy người xung quanh tỏa ra khí tức âm trầm, như con ác lang trong rừng tậm nhìn hai người bọn họ.
Trong lòng Trương Chính và Ngô Thiên Tung trầm xuống, nhưng cũng không sợ hãi.
Bọn họ đi vào Đào thành đã lâu, đã biết được quy luật mạnh được yếu thua ở đây.
Ở đây, nắm đấm là tất cả, thực lực là căn bản.
"Muốn chết!"
Trương Chính lạnh lùng nhìn người xung quanh, sát ý hòa lẫn với lửa giận khiến cho hắn ta cảm thấy trong cơ thể mình tràn đầy sức mạnh vô tận.
"Một đám đạo chích!"
Trương Chính không sợ những người này, trước mắt cố người là Nguyên Anh kỳ, nhưng đại đa số là Kết Đan kỳ.
Từng làm đệ tử môn phái lớn, mặc dù uy phong không còn nhưng các tán tu cũng không thể sánh được.
"Chết đi!"
Trương Chính khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện, kiếm ý sâm nhiên bộc phát bày ra hết trước mặt mọi người.
Ngô Thiên Tung cũng ra tay theo, hai người hai tay, bộc phát ra uy lực cường đại.
"Khá lắm!"
"Lại là Nguyên Anhl"
"Mau trốn đi!" Thực lực mà Trương Chính và Ngô Thiên Tung bày ra khiến cho không ít người kinh hãi. Cả hai đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đặc biệt là các tu sĩ Kết Đan kỳ càng sợ hãi, xoay lưng bỏ trốn luôn.
Nhưng người ở lại đều là Nguyên Anh kỳ, , đối mặt với hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung, bọn họ lựa chọn liên thủ.
Có người hét lớn một tiếng: "Mọi người cùng nhau xông lên, cứ giết bọn họ trước đã rồi tính sau."
Hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung đều là đệ tử môn phái lớn, được tiếp nhận tu luyện chính thống của đại phái.
Hai người cũng mới tiến từ Kết Đan kỳ lên Nguyên Anh kỳ được mấy năm nay. Công pháp tu luyện của môn phái chính thống của hai người bọn họ mạnh hơn những tán tu Nguyên Anh này không biết bao nhiêu lần.
Cho nên hai người liên thủ, dù đối phương là mấy Nguyên Anh liên thủ cũng không chiếm được thượng phong.
Nhưng mọi người càng đánh nhau kịch liệt, càng có nhiều người nghe tiếng mà tập trung lại.
Nơi xa bỗng nhiên có người cười lên một tiếng dài: "Ha ha, thật náo nhiệt, ta cũng tới góp phần tham gia náo nhiệt."
"Không ngờ lại là Nguyên Minh Lão Mail"
Có người kinh ngạc hô lên: "Đây chính là tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ!"
"Hắn ta cũng ra tay nữa, hai tiểu gia hỏa Quy Nguyên Các chuyến này chết chắc rồi!" Có một vị Nguyên Anh hậu kỳ gia nhập, áp lực đè xuống Trương Chính và Ngô Thiên Tung đột ngột tăng lên, thế cục đối với bọn họ trở nên không ổn.
Hai người bọn họ chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, những năm này mặc dù tiến bộ thần tốc, nhưng so với Nguyên Minh Lão Ma vốn là Nguyên Anh hậu kỳ vẫn còn có chênh lệch.
Cho nên, hai người phát hiện được có điều không ổn, đều muốn rút đi.
Nhưng người ở đây có ai là kẻ ngốc đâu, hai người vừa nảy lòng muốn rút lui, đối phương lập tức phát hiện ra.
Có người hô lớn: "Muốn đi, phải hỏi chúng ta mới được!"
"Hôm nay chú định hai người các ngươi nhất định sẽ phải chết ở đây!"
"Giao hết đồ tốt của các ngươi ra đây, ta có thể tha cho các ngươi một mạng!" "Đầu hàng đi, ta có thể cam đoan các ngươi không chết." Chương 1669
Trương Chính và Ngô Thiên Tung cũng không tin tưởng, ở nơi như Đào thành này không có ai là kẻ tốt, cái gọi là thiện lương nhân từ ở đây chỉ là một chuyện cười.
Người xung quanh càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn, hai người đã sinh lòng tuyệt vọng.
Trương Chính nói với Ngô Thiên Tung: "Ngươi đi đi, ta yểm hộ cho ngươi."
Ngô Thiên Tung lắc đầu, hắn ta không muốn đi, nói với Trương Chính: 'Sư huynh, huynh mạnh hơn ta, cũng có thiên phú cao hơn ta, Quy Dương Các chỉ có thể nhờ vào huynh, chờ lát nữa ta sẽ cản bọn họ lại, huynh đi đi!"
"Đừng có ai hòng đi!" Nguyên Minh Lão Ma quát lớn một tiếng, phối hợp với đám người, thế công như thủy triều đổ ập xuống bọn họ.
Bị tấn công mãnh liệt, hai người khó mà ngăn cản được, đều nôn ra máu.
Bên cạnh lại có người thừa lúc bọn họ sơ hở mà nhảy vào khiến họ bị thương, máu tươi vẩy ra.
Đánh đến nước này, cả hai đã tuyệt vọng, thậm chí là từ bỏ chống cự.
"Chịu chết đi!" Nguyên Minh Lão Ma hét lớn một tiếng, chuẩn bị đánh ra đòn tấn công cuối cùng với hai người.
Đúng lúc này, có tiếng hừ lạnh vang lên như sấm nổ giữa mùa xuân vang lên bên tai mọi người.
Người không đủ thực lực đột nhiên phụt máu, hơi thở yếu ớt.
"Hóa... Hóa Thân?" Sắc mặt Nguyên Minh Lão Ma hoàn toàn thay đổi, hét rầm lên.
Hóa Thần?
Tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ hết hồn, Nguyên Minh Lão Ma thấy tình thế không ổn thì lập tức xoay người bỏ chạy, nhanh chóng biến mất.
Những người khác biết có Hóa Thần xuất hiện cũng nhao nhao tan tác như chim, bỏ chạy tứ tán, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Xung quanh lập tức bình tĩnh lại, bình tính đến mức khiến cho Trương Chính và Ngô Thiên Tung cảm thấy không thực tế.
Mới vừa rồi còn đánh nhau vô cùng kịch liệt, chớp mắt đã hoàn toàn tĩnh mịch, thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Một khắc sau, một bóng hình cao lớn khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tuy người này tản ra khí tức bình thường nhưng lại đem đến áp lực lớn lao cho hai người.
Cả hai vội vàng hành lễ với người vừa xuất hiện: "Xin... xin ra mắt tiền bối, cảm tạ ân cứu mạng của tiền bối!"
Người mới tới lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt như dã thú khiến cho tâm thần của Trương Chính và Ngô Thiên Tung đều rung động.
"Đi theo tai"
Người mới tới nhàn nhạt ra lệnh, dù không muốn nhưng lúc này Trương Chính và Ngô Thiên Tung cũng không thể không kiên trì đuổi theo.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung đi theo nam nhân kia tới góc tây bắc của Đào thành. Tới đây rồi, cả hai càng thêm sợ hãi.
"Đây là... Thánh đại nhân đã cứu chúng ta sao?" Da đâu Ngô Thiên Tung hơi run lên.
Nơi này có mấy phái thế lực lớn, mà Thánh đại nhân bá chiếm góc tây bắc Đào thành là phái mạnh nhất trong số đó.
Không ai biết lai lịch của Thánh đại nhân thế nào, chỉ biết bọn họ đã xuất hiện ở Đào thành từ hơn hai mươi năm trước.
Nương tựa theo chủ nhân cũ của nơi này, chiếm cứ nơi này, rồi trở thành một trong những thế lực lớn của Đào thành.
Không ai biết rốt cuộc Thánh đại nhân mạnh cỡ nào, nhưng chỉ biết rằng, người dám khiêu chiến với Thánh đại nhân đều chết hết rồi, trong đó cũng không thiếu Hóa Thần cứng đầu đâu.
Người tới không nói gì, chỉ đưa bọn họ vào bên trong, rồi cung kính nói vọng vào: "Thị vệ trưởng, đã đưa người tới rồi."
Cửa mở ra, Trương Chính và Ngô Thiên Tung phát hiện trong viện có không ít người, hoặc ngồi, hoặc đứng, đều có một đặc điểm chung là ai nấy đều khôi ngô cao lớn như người vừa đưa họ tới vậy.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung cao tới một mét bảy tám đứng trước mặt bọn họ cũng như thẳng lùn.
Trương Chính và Ngô Thiên Tung kiên trì đi vào, thấy được Thánh đại nhân trong truyền thuyết.
Bề ngoài hung ác bưu hãn, như một vị sát thần, dáng người khôi ngô cao đen lại áp lực lớn lao cho người đối diện.
Ánh mắt lạnh như băng như một con dã thú khiến cho Trương Chính và Ngô Thiên Tung lại càng sợ hãi hơn.
Cả hai vội vàng hành lễ: "Xin chào Thánh đại nhân!"
Người tự xưng là Thánh đại nhân lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm đến mức cả hai run rẩy mới lên tiếng hỏi: "Biết vì sao ta muốn cứu các ngươi không?”
Đây cũng là điều mà hai người không hiểu, nhưng ở Đào thành này không có vô duyên vô cớ yêu, chuyện không có lợi sẽ không có ai làm.
Trương Chính cắn răng, trướng gan lên mà đáp: "Thánh đại nhân, nếu ta đoán không lầm thì ngài nhìn trúng thân phận của chúng ta phải không?”
Thánh đại nhân rất hài lòng, gật đầu: "Không sai, thông minh!"
Nhưng Trương Chính lại nói: 'Mặc dù rất cảm kích Thánh đại nhân đã cứu chúng ta, nhưng chúng ta sẽ không phải bội Quy Nguyên Các."
Dù thực lực của hai người Trương Chính và Ngô Thiên Tung chẳng ra làm sao, nhưng lại thực sự yêu quý, trung thành cảnh cảnh với Quy Nguyên Các, bằng không, qua bao nhiêu năm vậy rồi, họ cũng sẽ không nung nấu ý định báo thù nữa.
Người xung quanh không nhịn được mà cười lên ha hả, tiếng cười thô lỗ cuồng vọng như đang chê cười bọn họ không biết trời cao đất rộng.
Thánh đại nhân không cười, ánh mát nhìn chòng chọc vào Trương Chính có hơi khác đi một tí.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Trương Chính và Ngô Thiên Tung, hỏi: "Các ngươi có biết ta là ai không?” Trương Chính và Ngô Thiên Tung cùng lắc đầu, ở Đào thành cũng không có ai biết lai lịch của vị Thánh đại nhân này.
"Chúng ta là Thánh tộc. Ta là thị vệ trưởng của Thánh chủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận